Dương theo Yến đi vào trong nhà, ánh mắt anh tò mò quan sát một lượt nơi ở của hai bà cháu. Nhìn những vết bong tróc trên tường, có chỗ còn in hằn những vệt nấm mốc, Dương đoán, có lẽ ngôi nhà đã được xây dựng từ rất lâu. Tuy nhỏ hẹp và giản dị nhưng mọi thứ trong nhà được bài trí, sắp xếp rất ngăn nắp. Ánh đèn màu vàng nhạt khiến cho không gian trở nên ấm cúng hơn. Những tiếng rào rào liên tục trút xuống mái hiên, Dương thoáng ngây người, anh có cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới khác. Là những hình ảnh thường thấy ở phim truyền hình, hoặc một khung cảnh mà anh đọc được ở cuốn tiểu thuyết nào đó.
Yến dựng cây ô vào trong góc nhà, cô e ngại nhìn Dương và ngập ngừng nói:
— Anh thấy rồi đó, điều kiện sống của bà cháu tôi rất giản dị, chỉ sợ anh không quen thôi.
— Em nghĩ là tôi chỉ sống được ở những nơi như khách sạn, biệt thự hay một căn villa nào đó à? Em lầm rồi, ngay cả những nơi thiếu thốn như khu tập thể của công nhân tại mỏ khai thác khoáng sản… tôi còn đang sống được. Một nơi ấm cúng và đẹp đẽ như vầy… vượt xa sự tưởng tượng của tôi.
— Lúc trước anh tưởng tượng như thế nào?
— Tôi không miêu tả được chính xác, nhưng đại khái nó hoàn toàn không giống như những gì tôi đang tận mắt thấy.
Ngồi ở trong nhà, nghe thấy tiếng nói chuyện, dường như có giọng nói của đàn ông. Bà Nhật khấp khởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-gap-duoc-em/2507823/chuong-32.html