Buổi sáng ngày hôm sau. 
Ngay khi nghe tiếng gà gáy từ trong núi vọng ra, bình minh mơn man ẩn hiện phía chân trời cũng là lúc Dương giật mình thức giấc. Những ngày đi công tác xa nhà, gần như đêm nào Dương cũng ngủ chờn vờn, giấc ngủ không sâu. Anh thực sự mong mỏi mọi chuyện sớm được giải quyết để anh trở về Hà Nội, thứ nhất là có nhiều công việc cần anh có mặt thì mới xử lý được, nữa là, cứ tiếp tục những tháng ngày như vậy, anh lo sợ sức khỏe của mình sẽ không ổn vì ngủ quá ít. Sau cùng là, anh muốn được ở gần ai đó nhiều hơn… 
Anh em công nhân vốn quen lao động chân tay nên đêm đến họ nghỉ sớm, sáng sớm cũng nhớ giấc mà lục đục bảo nhau dậy đúng giờ. Thấy Chủ tịch ngồi trước cửa ngắm những tia nắng đầu tiên của buổi sớm, Truyền – người đàn ông ngoài 30 tuổi ngồi xuống kế bên và chậm rãi gợi chuyện: 
— Tôi thấy hôm nào Chủ tịch cũng dậy sớm. Chủ tịch lạ nhà nên khó ngủ phải không? 
Dương mỉm cười, anh thong thả đáp: 
— Một phần lạ nhà, nữa là tôi cũng có thói quen dậy sớm. 
Dương vừa dứt lời thì Dũng ở bên trong bước ra, anh vừa đi vừa ngáp dài ngáp ngắn rồi cất lời hỏi Dương: 
— Sao anh dậy sớm vậy? Có tâm sự gì à? 
— Không ngủ được nên dậy sớm thôi. Anh không ngủ tiếp đi? 
— Nghe mọi người nói chuyện nên tôi không ngủ được nữa. 
Thấy Dương và Dũng trò chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-gap-duoc-em/2507817/chuong-35.html