Chương trước
Chương sau


Buổi sáng ngày hôm sau.

Ngay khi nghe tiếng gà gáy từ trong núi vọng ra, bình minh mơn man ẩn hiện phía chân trời cũng là lúc Dương giật mình thức giấc. Những ngày đi công tác xa nhà, gần như đêm nào Dương cũng ngủ chờn vờn, giấc ngủ không sâu. Anh thực sự mong mỏi mọi chuyện sớm được giải quyết để anh trở về Hà Nội, thứ nhất là có nhiều công việc cần anh có mặt thì mới xử lý được, nữa là, cứ tiếp tục những tháng ngày như vậy, anh lo sợ sức khỏe của mình sẽ không ổn vì ngủ quá ít. Sau cùng là, anh muốn được ở gần ai đó nhiều hơn…

Anh em công nhân vốn quen lao động chân tay nên đêm đến họ nghỉ sớm, sáng sớm cũng nhớ giấc mà lục đục bảo nhau dậy đúng giờ. Thấy Chủ tịch ngồi trước cửa ngắm những tia nắng đầu tiên của buổi sớm, Truyền – người đàn ông ngoài 30 tuổi ngồi xuống kế bên và chậm rãi gợi chuyện:

— Tôi thấy hôm nào Chủ tịch cũng dậy sớm. Chủ tịch lạ nhà nên khó ngủ phải không?

Dương mỉm cười, anh thong thả đáp:

— Một phần lạ nhà, nữa là tôi cũng có thói quen dậy sớm.

Dương vừa dứt lời thì Dũng ở bên trong bước ra, anh vừa đi vừa ngáp dài ngáp ngắn rồi cất lời hỏi Dương:

— Sao anh dậy sớm vậy? Có tâm sự gì à?

— Không ngủ được nên dậy sớm thôi. Anh không ngủ tiếp đi?

— Nghe mọi người nói chuyện nên tôi không ngủ được nữa.

Thấy Dương và Dũng trò chuyện cùng nhau, người đàn ông tên Truyền biết ý đứng dậy đi sang hướng khác.

Dương chậm rãi hỏi Dũng:

— Lịch trình ngày hôm nay thế nào?

— Buổi sáng tiếp đoàn kiểm tra ở trên tỉnh, buổi chiều đi thăm gia đình nhà anh Giàng A Di. Nếu thời tiết cứ nắng như thế này thì mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết. Mấy hôm rồi mưa ghê quá, đường đi vào núi rất khó khăn.

— Anh hỏi anh em ở trong đội xem có ai biết đường vào nhà anh Di không, chiều nay bảo họ dẫn đường.

— Lát nữa tôi hỏi. Nhà bếp nấu bữa sáng xong rồi, anh đói bụng chưa?

— Chúng ta đi ăn thôi.

Đêm qua vì lạ nhà, nữa là vì bất mãn trước câu trả lời của Dương nên Lam trằn trọc mãi, gần sáng vì quá mệt nên ngủ thiếp đi. Lúc này, tất cả mọi người tập trung ở khu vực nhà bếp để ăn sáng thì Lam vẫn ôm chăn ngủ không biết trời đất gì. Đến khi tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao, nhìn quanh không thấy bóng dáng một ai, xa xa thấp thoáng bóng dáng của bác bảo vệ đã lớn tuổi, Lam lân la chạy đến hỏi chuyện:

— Bác cho cháu hỏi… mọi người đi đâu hết rồi ạ?

— Chủ tịch đưa các vị lãnh đạo trong tỉnh đi kiểm tra tình hình khai thác, mọi người thì ai làm việc nấy. Đêm qua cô ngủ ngon không?

— Cảm ơn bác. Gần sáng cháu mới ngủ được.

— Cô đi từ Hà Nội lên đây à?

— Vâng.

— Con gái mà lái xe giỏi đấy!

Được khen, Lam phổng mũi khoe khoang:

— Hồi còn sinh viên, cháu có sở thích đi phượt, chúng cháu tự lái xe đi cả ngàn km để khám phá du lịch đó bác ạ.

— Tuổi trẻ mà, trải nghiệm nhiều một chút cũng tốt.

— Bác ơi, mỏ khai thác ở gần đây không ạ?

— Cô hỏi làm gì? Muốn đi vào đó sao?

— Vâng.

— Mấy nay trời mưa, đường xá lầy lội, cô đi vào đó không tiện đâu.

— Cháu muốn gặp Chủ tịch.

— Đợi cậu ấy về, có chuyện gì thì trao đổi sau cũng được. Nhưng mà, tôi tò mò chuyện này, nếu cô cho phép thì tôi mới dám hỏi.

— Vâng, bác hỏi đi. Câu hỏi của bác ngược lại còn khiến cháu thấy tò mò hơn đấy.

— Cô và Chủ tịch… là một đôi đúng không?

Xem kìa, sao Lam lại thấy bác bảo vệ đáng yêu thế không biết. Bác ấy nhìn ra cô và Chủ tịch thực sự xứng đôi hay gì?? Lam không giấu được nét cười trên gương mặt, cô bối rối đáp:

— Bác thấy cháu và anh ấy có đẹp đôi không ạ?

— Trai tài gái sắc, đẹp quá đi chứ!!

Lam thực sự thích lời nhận xét này, cô phải kiềm chế lắm mới không nhẩy cẫng lên vì sung sướng, được nghe những điều mà bản thân muốn nghe nên Lam không ngại lấy từ trong ví ra tờ tiền polime mệnh giá cao nhất để mời bác bảo vệ uống trà, hút thuốc. Bác bảo vệ khá bất ngờ, không hổ danh là nữ nhân bên cạnh Chủ tịch, vung tiền thực sự hào phóng.

Giữa cái nắng oi ả của ngày hè, Dương đội mũ bảo hộ, mặc đồ bảo hộ tỉ mỉ giới thiệu với những vị lãnh đạo trong tỉnh về quy mô khai thác của mỏ, những trang thiết bị máy móc hiện đại… Do mưa lớn gây ra sạt lở đất nên mỏ tạm thời ngừng khai thác để khắc phục những sự cố không mong muốn. Sau một hồi kiểm tra và thẩm định, các vị lãnh đạo lần lượt rời đi, Dương không vội quay về khu tập thể công nhân, anh đứng dưới tán cây cổ thụ và gọi điện cho Yến. Gọi lần thứ nhất cô không nghe máy, đến lần thứ hai, giọng nói của Yến dịu dàng đáp lại:

— Chủ tịch gọi tôi có việc gì không?

— Chiều nay em định làm gì?

— Tôi ở nhà thôi.

— Chiều nay đi cùng tôi đến một nơi nhé!?

— Anh muốn đi đâu?

— Đầu giờ chiều tôi đến đón em.

— Không phải tôi đã xin anh nghỉ rồi ư? Tôi sẽ không đi đâu hết.

— Tôi đổi ý rồi, tôi không muốn cho em nghỉ nữa.

— Anhhh??

— Quyết định vậy đi, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi điện.

Cuộc gọi kết thúc, Yến lơ đễnh ngồi tựa lưng vào sofa, lúc cô quay ra đã thấy bà Nhật đứng đó từ khi nào. Bà Nhật ngồi xuống ghế đối diện với cô và tò mò hỏi:

— Cậu Dương gọi điện cho con phải không?

Yến ngập ngừng đáp:

— Sao bà biết ạ?

— Cậu ấy hẹn con đi đâu à?

— Anh ấy nói muốn đi tham quan một vài nơi ở Cao Bằng… nhưng con không muốn đi.

— Đưa cậu ấy đi chơi, giới thiệu về quê hương mình cho cậu ấy biết.

— Con muốn tranh thủ chút thời gian hiếm hoi này ở bên bà, con không muốn đi đâu cả.

Bà Nhật lúc này mới nghiêm nét mặt và nhẹ nhàng nói:

— Bà nhìn ra được cậu Dương có tình cảm với con, bà cũng thấy được sự chân thành trong ánh mắt cũng như cách cư xử của cậu ấy dành cho con, cho bà, cũng như mọi người. Bà cảm nhận, Dương là một người đàn ông ấm áp, tình cảm và có trách nhiệm. Bà thấy cậu ấy hợp với con hơn là Khải.

Yến thực sự không biết phải nói gì trước tâm tư của bà. Cô cứ ngỡ bà chỉ vô tư tiếp đón Dương giống một vị khách thông thường, cơ mà không phải vậy…

— Bà, chúng con chỉ là bạn bè thôi. Không có chuyện như bà đang nghĩ đâu.

Bà Nhật không nghe lời giải thích của Yến mà tiếp tục nói ra những tâm tư trong lòng mình:

— Con đang thắc mắc vì sao bà lại nhìn ra được đúng không?

Yến thẫn thờ, cô tròn mắt nhìn bà như chờ đợi câu trả lời.

— Những lần cậu ấy đến bệnh viện thăm bà, luôn miệng nói bóng gió chuyện bản thân có tình cảm với con. Hơn nữa, cậu ấy cũng rất tinh tế trong cách cư xử với bà. Những lúc hai đứa ở gần nhau, ánh mắt của hai người đã nói lên tất cả. Bà cũng thấy con đang có tình cảm với cậu ấy rồi, con không cần giải thích với bà làm gì. Nếu là bạn bè thông thường, chẳng có ai nhiệt tình đến mức đến thăm bà cháu mình thường xuyên như thế. Con thấy không, suốt quãng thời gian dài điều trị trong bệnh viện, có một người bạn nào của con đến thăm bà không?

Đương nhiên chúng ta không mong mỏi những chuyện đó, bởi, cuộc sống của ai cũng bận rộn với những mưu sinh vất vả. Nhưng nếu nói bạn bè thông thường, ngay cả đến chơi một lần… họ cũng không có kế hoạch chứ đừng nói là liên tục xuất hiện và bày tỏ thành ý nhiều đến như thế.

— Con không giấu bà được chuyện gì cả.

Yến cụp đôi hàng mi, đôi tay cô đan chặt vào nhau, miệng lí nhí đáp.

— Con là một cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Và con xứng đáng có được tình cảm của người mình yêu. Nếu như con cũng thích cậu ấy, tại sao không mở lòng để cho nhau một cơ hội?

— Chúng con không hợp để ở bên nhau…

— Không thử thì làm sao biết được có hợp hay không?

— Con…

Yến ngập ngừng vì không biết phải giãi bày tâm tư trong lòng mình thế nào cho bà hiểu. Bởi, mối quan hệ giữa cô và anh… ngay từ đầu đã xác định không có tình cảm yêu đương.

Yến miễn cưỡng mỉm cười, cô vờ chuyển hướng sang chủ đề khác:

— Bà ơi, bữa trưa con nấu xong rồi, mình ăn cơm luôn bà nhé!?

— Ừm. Ăn thôi, bà cũng đói rồi.

Cùng thời điểm ấy, đứng ở bãi đậu xe của khu tập thể dành cho công nhân, Lam loay hoay giơ máy ảnh lên chụp khung cảnh thiên nhiên ở nơi này. Đứng bên cạnh là Dũng, tiết trời nắng nóng, anh mặc chiếc áo phông cộc tay màu xám, quần sooc jean cá tính đứng tựa lưng vào chiếc xe bạc tỷ. Dũng đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân Lam xuất hiện tại nơi này, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đợi chờ của cô nàng, anh cảm thấy thương hại cho cô.

Bởi, tình cảm của một người đàn ông rất rõ ràng. Nếu như bạn không cảm nhận được gì thì chắc chắn là anh ấy không thích bạn. Hết lần này đến lần khác Lam tìm cách tiếp cận, nhưng Dương vẫn lạnh lùng và thờ ơ, điều đó đủ để chứng tỏ, Chủ tịch của chúng ta không phải tuyp người gặp ai cũng dễ dàng rung động.

Dũng đưa tay lên bứt lá cây, anh chậm chạp cất lời:

— Anh nghĩ em nên từ bỏ đi!

Lam quay phắt người lại, cô tò mò hỏi:

— Anh vừa nói gì cơ?

— Anh biết em có tình cảm với Dương. Nhưng cậu ấy ko để em ở trong tâm trí đâu. Giữa hai người không thể phát sinh tình cảm yêu đương được. Nếu có, chắc chắn là tình đơn phương từ phía em…

Lam ngậm ngùi nhìn Dũng rồi quả quyết nói:

— Anh nói đúng… Nhưng mà, em còn trẻ, em còn nhiều thời gian để chờ đợi, còn nhiều cơ hội để khiến anh ấy thích em.

— Cuộc sống này luôn thay đổi, đến cuối cùng nó sẽ ra sao chúng ta đều không thể dự liệu được. Em làm vậy có phải mù quáng hay không?

— Vậy anh hãy chống mắt lên mà xem ai sẽ là người phụ nữ cuối cùng ở bên anh ấy nhé!?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.