Tự tò mò... tự nhìn thấy... rồi tự suy diễn... rồi cũng tự khóc... cuối cùng vẫn là tự nín...
Nhã Đan vào phòng tắm rửa mặt. Nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương, gương mặt cô nhợt nhạt đến lạ. Cô thở hắt một hơi lấy phấn trang điểm ra dậm lại cho có chút khí sắc. Không thể để lão già thấy bộ dạng của cô bây giờ...
"Mình đang làm cái gì vậy? Trong lòng bấn loạn lo sợ cũng chỉ vì Khương Duật? Ngay từ đầu biết rõ khái niệm của lão ấy chỉ là bạn giường... là mình tự cắm đầu vô... bây giờ lấy tư cách gì mà ghen..."
Nhã Đan bóp chặt hộp phấn trên tay, cô chỉ muốn bóp nát nó cho thỏa mãn... ngay từ lúc quyết định trao cho hắn chính là lúc cô không còn quyền lợi...
- Chúc tiểu thư... Chúc tiểu thư...
Nhã Đan bị rơi vào khoảng trầm tư, bất ngờ bị kéo ra bởi tiếng gọi hấp tấp cùng tiếng đập cửa dồn dập.
- Chúc tiểu thư...
Vừa nghe giọng người bên ngoài cô đoán chắc là cô ấy đang nức nghẹn. Nhưng vì chuyện gì? Nhã Đan nhanh chóng mở cửa phòng, vừa mở cửa cô đã thấy cô người hầu Tiểu Xuân hôm trước băng bó vết thương cho cô giờ đang khóc nức nở.
Tiểu Xuân thấy cô như thấy vị cứu tinh, cô ta mừng rỡ vô tình nắm lấy tay cô.
- Tiểu thư... em xin cô, nếu cô không ngăn cản... tiên sinh sẽ đánh chết Tiểu Vỹ mất...
Nhã Đan bất giác nhíu mày, cô ngẩn người nhìn Tiểu Xuân y như vật thể lạ. Tiểu Xuân gương mặt đã giàn giụa nước mắt, thấy vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/281284/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.