Hôm sau tất cả đều lên máy bay về đất liền. Chuyến đi này đúng là quá phong ba bão táp rồi, nhiều sự kiện xảy ra trên đảo không biết nên vui hay buồn. Có lẽ đều đáng nhớ.
Xuống sân bay Thiên Ninh luyến tiếc ôm Khương Duật, từ lúc nhận lại con trai hắn và Thiên Ninh cứ ôm lấy nhau. Cô thấy cha con lần đầu gặp gỡ nên để họ có không gian riêng, lúc trên máy bay thằng nhóc này cũng ôm chặt lấy Khương Duật không chịu buông. Giờ xuống sân bay nó lại bày ra bộ dạng đáng thương muốn Khương Duật đi cùng nó.
Hắn khẽ mỉm cười xoa đầu tiểu Ninh:
- Tiểu Ninh ngoan, theo mẹ về đi. Xong việc ba sẽ tìm tiểu Ninh, được không?
Nghe vậy thì đôi mắt to tròn ương ướt nước, Thiên Ninh ôm cổ Khương Duật, dường như là không muốn. Khương Duật cũng rất muốn đem con trai về nhà, nhưng với tình trạng hiện tại của hắn không nên thì hơn.
Bàn tay to lớn khẽ vuốt sống lưng nhỏ bé an ủi, Thiên Ninh sụt sùi một lúc thấy không thể thay đổi cục diện đành gật đầu với Khương Duật:
- Nhưng... nhưng ba phải để cái gì đó làm tinh.
Nghe lời nói ngây thơ này người có mặt đều bật cười thành tiếng. Khương Duật bật cười tìm xem trên người mình có gì không, không biết từ đâu hắn lấy ra chiếc nhẫn kim cương đặt vào tay Thiên Ninh, hắn nói nhỏ gì đó với thằng bé. Sau đó Thiên Ninh liền đưa tay lau nước mắt, cậu bé hôn lên má Khương Duật rồi nắm tay mẹ ra xe.
Cửu Thiên Hàn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/1840300/chuong-64.html