Hôm sau tất cả đều lên máy bay về đất liền. Chuyến đi này đúng là quá phong ba bão táp rồi, nhiều sự kiện xảy ra trên đảo không biết nên vui hay buồn. Có lẽ đều đáng nhớ.
Xuống sân bay Thiên Ninh luyến tiếc ôm Khương Duật, từ lúc nhận lại con trai hắn và Thiên Ninh cứ ôm lấy nhau. Cô thấy cha con lần đầu gặp gỡ nên để họ có không gian riêng, lúc trên máy bay thằng nhóc này cũng ôm chặt lấy Khương Duật không chịu buông. Giờ xuống sân bay nó lại bày ra bộ dạng đáng thương muốn Khương Duật đi cùng nó.
Hắn khẽ mỉm cười xoa đầu tiểu Ninh:
- Tiểu Ninh ngoan, theo mẹ về đi. Xong việc ba sẽ tìm tiểu Ninh, được không?
Nghe vậy thì đôi mắt to tròn ương ướt nước, Thiên Ninh ôm cổ Khương Duật, dường như là không muốn. Khương Duật cũng rất muốn đem con trai về nhà, nhưng với tình trạng hiện tại của hắn không nên thì hơn.
Bàn tay to lớn khẽ vuốt sống lưng nhỏ bé an ủi, Thiên Ninh sụt sùi một lúc thấy không thể thay đổi cục diện đành gật đầu với Khương Duật:
- Nhưng... nhưng ba phải để cái gì đó làm tinh.
Nghe lời nói ngây thơ này người có mặt đều bật cười thành tiếng. Khương Duật bật cười tìm xem trên người mình có gì không, không biết từ đâu hắn lấy ra chiếc nhẫn kim cương đặt vào tay Thiên Ninh, hắn nói nhỏ gì đó với thằng bé. Sau đó Thiên Ninh liền đưa tay lau nước mắt, cậu bé hôn lên má Khương Duật rồi nắm tay mẹ ra xe.
Cửu Thiên Hàn thấy vậy quay sang nói với Hải Ân:
- Em dẫn con lên xe trước đi. Anh có chuyện muốn nói riêng với Khương Duật.
Nghe vậy Hải Ân liền mỉm cười dẫn con gái ra xe, Thiên Hàn lúc này mới nhìn Khương Duật, anh khẽ nhíu mày:
- Anh chưa nói cho Đan Đan biết?
Khương Duật biết chuyện mà Thiên Hàn nhắc tới là chuyện hắn phải cai nghiện, hắn khẽ nở một nụ cười khó hiểu lắc đầu:
- Không thể để cô ấy lo lắng nữa.
Thiên Hàn càng nhíu chặt lông mày:
- Vì một việc nhỏ bé thế mà phải đánh đổi vậy sao?
Khương Duật bật cười, hắn nhìn thẳng vào mắt Thiên Hàn nói:
- Bọn họ động vào Nhã Đan, tôi dù có thế nào cũng phải cho bọn họ trả giá.
Cửu Thiên Hàn nhìn người đàn ông không biết là ngu ngốc hay ngông cuồng trước mắt. Chỉ là một sự việc nhỏ bé từ mấy năm trước mà phải liều mình như vậy thật sự không đáng. Anh lườm hắn:
- Ngu ngốc.
Nói xong Thiên Hàn quay lưng bỏ đi, Khương Duật vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Hắn không cần biết đáng hay không, hắn chỉ biết bọn họ từng hại Nhã Đan, hắn chắc chắn sẽ cho bọn họ trả giá.
Hắn trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình ngông cuồng vì tình yêu như vậy, trước đó Cửu Hồ bị oan hắn không thể ra mặt bảo vệ Cửu Hồ, cũng không thể thay cô trả thù đó là sự bất tài của hắn. Sau đó hắn cảm thấy chuyện nào có thể bỏ qua sẽ bỏ qua, dù Cửu Hồ chịu ấm ức lớn. Bây giờ Nhã Đan chỉ là ấm ức nhỏ hắn đã liều mình như vậy.
Nếu so ra sự việc của Cửu Hồ và Nhã Đan thì sự việc của Nhã Đan không là gì so với Cửu Hồ năm xưa. Thế mà hắn còn ghi thù dai hơn cả việc của Cửu Hồ.
[...]
Quay trở về nhà Ái Đan vẫn luôn cảm thấy kì lạ, không phải ai kì lạ là mà là cơ thể cô kì lạ, cứ khó chịu, bồn chồn trong người. Cô cố gắng giữ đầu óc thoải mái thế nhưng vẫn không hết khó chịu.
Đang lúc đang không biết phải làm sao thì Thien Ninh lon ton chạy vào. Thằng nhóc trèo lên giường, trèo lên người cô ngồi, cánh tay núng nính ôm cổ mẹ vẻ mặt nịnh bợ:
- Mẹ ơi, gọi cho ba đi. Tiểu Ninh muốn nói chuyện với ba.
Cô mỉm cười ôm con trai, lúc nãy còn thấy khó chịu, giờ thấy thằng nhóc này tâm trạng đã vui hơn nhiều rồi. Cô bày ra vẻ mặt buồn bã:
- Có ba rồi là quên mẹ ngay đúng không?
Nói đi cũng phải nói lại từ hôm qua đến giờ Thiên Ninh một tiếng ba, hai tiếng cũng ba. Cô cảm thấy năm năm chăm sóc nuôi dưỡng nó đều đổ sông đổ biển, trong mắt nó chỉ còn mỗi ba nó thôi.
Thiên Ninh nghe mẹ nói thì nhe răng cười, cậu nhóc dùng hai tay ôm mặt mẹ, rồi lại hôn lên khắp mặt mẹ, dáng vẻ tinh nghịch đáp lại cô:
- Không có, không có. Chỉ là con muốn chúc ba ngủ ngon thôi ạ.
Chiếc miệng nhỏ cứ chu chu ra đáng yêu chết đi được. Trước vẻ đáng yêu hiếm có này cô làm sao mà nở lòng từ chối. Ái Đan mỉm cười mở điện thoại lên, nhìn dãy số quen thuộc mà suốt thời gian qua cô chỉ dám nhìn chứ không dám gọi, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn nhấn gọi.
Khương Duật đang bận bù đầu với mớ công việc, mấy ngày hắn đi không ai giải quyết, Khương Duật vừa đứng dậy muốn đi tìm tài liệu, một cơn choáng váng từ đâu ập tới khiến hắn ngã lại xuống ghế, nhịp tim không hiểu vì sao tăng vọt, cơ thể dường như không thể khống chế, đôi mắt hắn nhạt nhòa, mọi thứ trước mắt mấy giây sau giống như trở thành "kẻ thù" của hắn, nhìn đâu hắn cũng muốn đập phá, nhìn đâu hắn cũng muốn cắn xé.
Toàn thân hắn ngứa ngáy không gì có thể diễn tả. Hắn biết, cái thứ chết tiệt kia đang phát tác. Dường như có ai đó đang thúc giục hắn đi tìm thứ gọi là "chất cấm", Khương Duật vật vã ngã xuống sàn, hắn cảm nhận được hình như sinh mệnh hắn sắp bị ai đó đoạt đi. Hắn phải đi tìm thứ gì đó giải cứu mình.
Đúng lúc hắn muốn đi tìm thứ gọi là "liều thuốc" kia thì điện thoại đột nhiên reo lên, tiếng chuông điện thoại càng khiến cho đầu óc hắn trên nên điên loạn. Hắn vật vả đến mức cả người đỏ bừng, gân xanh nổi lên khắp người. Hắn đưa tay lên ôm đầu, bàn tay nổi đầy gân xanh chỉ muốn xé cái đầu ngứa ngáy khó chịu này ngay lập tức.
Cơ thể Khương Duật lăn lộn dưới sàn, hắn không thể la lên nếu hắn la lên chắc chắn sẽ rất phiền phức. Từ trong đôi mắt hắn đã nổi lên những tia máu đỏ, chiếc ly thủy tinh trên bàn vì hắn liên tục va chạm vào bàn làm chiếc bàn lắc lư mà ngã xuống sàn, chiếc ly vỡ ra thành nhiều mảnh.
Khương Duật hít thở ngày càng nặng nhọc, hắn như tìm được vị cứu tinh của đời mình mà cầm lấy mảnh vỡ dưới đất không chần chờ mà ghim thẳng vào da thịt mình kéo một đường dài. Làm bản thân mình tổn thương cảm giác rất dễ chịu, thấy máu tuôn ra người hắn càng thoải mái. Cứ như tiếp tục rạch thì hắn sẽ rất sảng khoái. Sự ngứa ngáy trong người, thứ kinh tởm vừa xâm chiếm đầu óc hắn dần dần biến mất.
Cơ thể Khương Duật mềm nhũn ra, bàn tay buông mảnh thủy tinh, hắn hít thở từng hơi nặng nhọc. Nhìn máu liên tục túa ra chảy xuống sàn hắn chỉ biết cắn răng mà chịu đựng.
Vớ tay lên bàn lấy điện thoại, thấy số gọi đến là Nhã Đan của hắn, khóe môi Khương Duật khẽ cong lên, hắn hít vài hơi lấy lại bình tĩnh, mặc cho vết thương đang chảy máu mà gọi lại cho cô.
Ái Đan còn tưởng là hắn thấy cô gọi nên không muốn bắt máy. Cô nhanh chóng bắt máy cho hai cha con nói chuyện. Vừa bắt máy, thằng nhóc nhỏ đã chụp lấy điện thoại, miệng luyên thuyên:
- Alo, ba ạ? Con là tiểu Ninh ạ. Ba ăn tối chưa ạ? Lúc nãy con ăn với cá kho. Tiểu Ninh chuẩn bị ngủ. Ba tối ngủ nhớ đắp chăn cẩn thận ạ.
Ái Đan nhất thời bất ngờ, sao cô không biết con trai cô còn có thể quan tâm người khác nhỉ? Nó nói một tràng như thế khiến cô cảm thấy vị trí của mình trong lòng nó bị lung lay rồi.
Không để hắn nói tiểu Ninh đã nói một tràng dài. Nghe giọng nói trong trẻo non nớt của con trai, cơn đau thể xác của Khương Duật dường như bớt đi một phần nào. Hắn cố gắng trả lời nó bằng một giọng bình thường nhất có thể:
- Ba ăn cơm rồi, ba xử lý công việc một xíu nữa sẽ ngủ. Tiểu Ninh ngủ với mẹ ngoan nhé, tối nhớ đắp chăn cho mẹ nữa. Đừng để bị lạnh.
Ái Đan nghe giọng hắn bất giác nhíu mày, cô cảm thấy giọng nói này không đúng lắm, nghe có vẻ rất gượng gạo, chắc do cô nghĩ nhiều thôi. Còn Tiểu Ninh nghe giọng hắn liền mỉm cười một cách ngây thơ, cậu bé nhanh chóng đáp lại:
- Ba ơi, ba ngủ sớm nha, đừng làm việc quá sức.
Khương Duật đưa điện thoại ra xa thở một hơi nặng nề, hắn kìm nén cơn đau mới đưa điện thoại lại gần trả lời:
- Được. Tiểu Ninh ngủ ngon.
- Đưa điện thoại cho mẹ đi.
Nghe ba nói thế tiểu Ninh liền đưa điện thoại cho mẹ, Ái Đan mỉm cười xoa đầu nó rồi cầm lấy điện thoại, cô nhẹ giọng:
- Sao đấy?
Đầu dây bên kia không trả lời, cô chỉ nghe được tiếng thở nhỏ xíu từ bên hắn, khoảng vài giây sau hắn cất giọng tươi tỉnh:
- Ngủ ngon. Tối đừng để bị lạnh.
- Ừm, tôi biết rồi.
- Tạm biệt. - Cả hai cùng nói lời tạm biệt.
Cuộc nói chuyện chỉ nhiêu đó, nếu hắn đoán không lầm thì tiểu Ninh muốn nói chuyện với hắn nên Nhã Đan mới gọi cho hắn, dù là vậy hắn vẫn cảm thấy rất vui.
Khương Duật thở dài buông máy, hắn có thể cảm nhận sức lực của hắn dần kém đi.
Cùng lúc này Khắc Hạo từ ngoài bước vào, anh ta kinh ngạc nhìn Khương Duật đang ngồi dưới sàn, bộ dạng phải nói là rất lôi thôi, nhìn đóng tài liệu trên bàn rơi vụn dưới đất, thủy tinh và máu trộn lẫn nhìn rất kinh dị.
Bất giác anh ta la lên:
- Ông chủ, ông còn ổn không. Máu chảy nhiều quá...
Anh ta hoảng hốt chạy đến đỡ Khương Duật, dìu hắn về phòng không dám chậm trễ gọi cho Mẫn Nghi ngay. Vì mất máu nhiều nên cơ thể Khương Duật gần như không còn sức lực, gương mặt hắn lúc này trắng bệch như không còn một giọt máu. Khắc Họa cố gắng lắm cũng chỉ có thể khiến máu hắn ngừng chảy chứ không dám động vào vết thương của hắn vì hắn nói vết thương này được tạo bởi mảnh thủy tinh vụn, anh ta không có chuyên môn nếu chẳng may không cẩn thận để một mảnh nhỏ nào còn sót lại ở trong người hắn thì sẽ để lại hậu quả sau này.
Khoảng mười lăm phút sau, Mẫn Nghi hớt hải chạy vào trong Khương Duật nhìn bộ dạng hắn nằm trên giường, nhìn vết thương kinh dị trên cánh tay hắn Mẫn Nghi khẽ nhíu mày:
- Ông chủ, anh đã làm gì thế hả?
Khương Duật nhìn Mẫn Nghi, hắn không trả lời, Khắc Hạo thấy vậy thì mở miệng:
- Cô xử lý vết thương trước đi. Vết thương này từ miếng thủy tinh vỡ.
Mẫn Nghi thở dài lườm hắn một cái rồi đi đến mở hộp thuốc mình mang theo bắt đầu xử lý vết thương cho hắn.
Trong lúc cô đang gắp thủy tinh trong vết thương ra điện thoại Khắc Hạo lại reo lên. Khi nhìn vào anh ta rất bất ngờ vì người gọi đến là Nhã Đan, bao năm qua dù có lưu số anh ta cũng chưa bao giờ liên lạc với Nhã Đan.
- Ông chủ, Cửu tiểu thư gọi cho tôi.
Khương Duật kinh ngạc nhíu mày, hắn dường như nhớ đến gì đó liền sa sầm mặt mày:
- Mau, đi chặn cô ấy lại.
Khắc Hạo khó hiểu:
- Vì sao ạ?
Khương Duật cất giọng sốt sắng:
- Lúc nãy, tôi chưa tắt điện thoại, có thể cô ấy đang tới đây.
Hắn không biết động lực nào mà hắn có thể nghĩ khi Ái Đan nghe hắn bị thương sẽ tìm đến tận cửa tìm hắn. Nhưng hắn tin vào trực giác của hắn, hắn tin cô sẽ đến đây. Khắc Hạo lập tức dạ một tiếng. Anh ta vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt như lưỡi dao đâm thẳng vào anh ta.
- Không cần, tôi tới rồi.