Đêm nay trời thanh gió nhẹ, Khương Duật ngồi ngoài ban công tận hưởng gió đông cùng ly rượu. Gương mặt điển trai ngày nào giờ đã có nếp nhăn rồi, suốt thời gian qua hắn đã trầm tĩnh hơn nhiều rồi, đôi đồng tử đen huyền mang nhiều điều khó nói.
Không khí đang yên tĩnh lại truyền đến một giọng nói:
- Ông chủ, Cửu gia sắp mở tiệc mừng ái nữ Cửu gia về nước.
Ánh mắt Khương Duật có chút sáng lên, khóe môi cong lên mỉm cười. Hắn đặt ly rượu xuống bàn, thở hắt một hơi rồi đứng dậy xoay người lại nhìn Khắc Hạo trước mắt. Hắn từng bước nhẹ nhàng bước đến gần Khắc Hạo, vỗ vai Khắc Hạo một cái hắn cất giọng:
- Khắc Hạo, cậu ở bên tôi bao lâu rồi?
Khắc Hạo hơi kinh ngạc, sao đột nhiên hắn lại hỏi chuyện này? Không có thời gian suy nghĩ nhiều anh ta liền trả lời:
- Cũng gần ba mươi năm rồi...
Khương Duật bật cười gật đầu. Hắn ngồi xuống ghế nhìn Khắc Hạo với đôi mắt tán dương:
- Rời khỏi Hoàng gia theo tôi cũng ba mươi năm rồi. Rất tốt!
Khắc Hạo kinh ngạc trợn to mắt nhìn Khương Duật, thoáng chốc cả người anh ta đều run rẩy. Khương Duật biết anh ta là người của Hoàng gia rồi?
Thấy anh ta đứng sững sờ như chôn chân tại chỗ, Khương Duật lại lên tiếng tiếp:
- Năm năm trước, Nhã Đan bỏ đi là do cậu phải không?
Khắc Hạo vẫn đứng chôn chân tại chỗ, anh ta siết chặt bàn tay, hơi thở trên nên nặng nề. Nhìn thấy gương mặt vẫn còn nụ cười của Khương Duật, Khắc Hạo cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/1840288/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.