Nhã Đan tức giận rời khỏi cổng lớn Khương gia. Đến nước này cô thật không còn gì để luyến tiếc hắn. Cô xem như mấy tháng vừa qua là sự trải nghiệm của tình yêu, e rằng lần đầu cũng như là lần cuối cùng. Cô sẽ không bao giờ dấn thân vào cái thứ gọi là tình yêu nữa...
Bước chân cô đơn lang thang trên con đường tối dai dẳng, chỉ biết bước đi chứ chẳng biết điểm đến. Nhã Đan khẽ thở dài, cảm xúc dồn nén cứ thế mà vỡ òa. Nước mắt vô thức đua nhau chảy xuống, cơ thể nhỏ bé cô đơn đứng trước gió. Từng đợt gió thổi qua như đang an ủi cô.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch. Nhã Đan đưa tay quệt đi hai hàng nước mắt. Tại sao chuyện tốt luôn đến một cách nhanh chóng... và đi cũng một cách vội vàng...
Khương Duật rõ là một người rất tốt...rất chính trực nhưng tại sao khi nghe tin cô có thai hắn lại hèn hạ như thế?
Chẳng lẽ đàn ông trên đời đều tệ bạc như thế sao?
Hay là do cô nhìn nhầm Khương Duật trong khi hắn vốn là tên tệ bạc?
Từ phía sau cô truyền đến tiếng bước chân chậm rãi, đôi tai của Nhã Đan liền phát giác, cô vừa xoay đầu lại chưa kịp nhìn tên theo dõi mình là ai đã bị hắn đánh cho ngất đi...
[...]
Khắc Hạo nhìn dòng tin nhắn "đã xong" trên điện thoại. Anh ta nhếch mép, bây giờ đến lượt Khương Duật nhỉ?
Khắc Hạo đi đến trước cửa phòng hắn. Anh ta chỉnh lại giọng điềm tĩnh ôn nhu khẽ gọi:
- Ông chủ...
- Cút.
Còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/1840279/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.