Em có biết mình nói gì không?
Dù tay bị con cáo nhỏ giữ trên đầu giường trông như hắn thế yếu, nhưng gương mặt ma mị kia vẫn rất yêu nghiệt. Khóe mép hắn nhếch lên khiêu khích.
Nhã Đan lườm lấy lườm để.
Đương nhiên là nói cho suông miệng, cho oai chứ với tấm thân nhỏ bé của cô thì có thể làm gì hắn? Hắn không cho cô liệt giường thì thôi chứ hắn mà liệt giường gì?
Khương Duật liếm môi khiêu gợi, hắn thả lỏng người mỉm cười mê hoặc:
- Tấm thân này trao cho em xử lý!
Nhã Đan nghe xong thật muốn vả cho hắn một cái. Hồi trưa chưa đủ chắc?
Cô nhíu mày cầm lấy cái gối bên cạnh đập vào mặt hắn:
- Gớm chết đi được...
Nói xong liền trèo khỏi người hắn chạy vào nhà vệ sinh. Khương Duật bật cười thành tiếng.
Là con cáo nhỏ đòi cho hắn liệt giường mà? Hắn vẫn đang đợi cái cách làm hắn liệt giường từ cô đây. Chưa gì đã bỏ chạy.
Khương Duật nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của cô không khỏi buồn cười. Sao hắn lại thích dáng vẻ quyến rũ nửa mùa như thế nhỉ.
[...]
Rạng sáng hôm sau, Khương Duật đã gọi cô dậy từ sớm, đi chuyến bay sớm nhất về nhà. Cả đêm trằn trọc Nhã Đan không tài nào ngủ được. Nên suốt quãng đường ngồi trên máy bay đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khương Duật ôm cô gái nhỏ trong lòng, lấy lồng ngực vững chắc làm điểm tựa cho cô. Gương mặt Nhã Đan vẫn luôn đơn thuần như thế... vẫn luôn xinh đẹp đến động lòng người...
[...]
Quay về Khương gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/1840276/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.