Nhã Đan bị hắn giữ chặt trong lòng suốt quãng đường ngồi trên xe, vừa đến nhà hắn đã mạnh bạo kéo cô ra bồng cô lên phòng khóa chốt cửa lại.
Chứng kiến loạt hành động này cô bất giác run người sợ sệt. Lúc nãy hắn bảo lên giường giải quyết là lại đè cô ra nữa chứ gì? Lần này cô quyết giữ thân không cho hắn làm càng!
Khương Duật từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn nét mặt của Nhã Đan. Sau một hồi lâu hắn mới nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cánh tay rắn rỏi kéo người Nhã Đan đối diện với mình. Thật không biết con nhóc này nghĩ cái gì mà hai tay cứ chắn trước ngực, sợ hắn ăn thịt chắc?
Khương Duật thầm thở dài một cái rồi cất giọng nói trầm ấm lên:
- Đan... em muốn biết gì thì hỏi đi... anh sẽ trả lời. Đừng bỏ đi như vậy nữa...
Lúc này cô mới nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt hắn mang nhiều tâm sự ấy vậy mà khi nhìn vào cô, đôi mắt ấy còn mang theo cả sự ấm áp chiều chuộng. Nhã Đan bất giác cảm thấy mình như là người có tội...
Cô thầm thở dài tự trách, cô đúng là trẻ con, đáng lý phải nói rõ với hắn. Hắn hơn cô hai mươi mấy tuổi... hắn sao có thể chịu đựng tính khí trẻ con như cô? Muốn hắn hiểu cô thì chí ích cô cũng phải tập trưởng thành...
- Em muốn biết người trong điện thoại anh... và Hồ Nhi... là ai...
Khương Duật ngỡ ngàng, không ngờ Nhã Đan còn biết luôn cả tên của Cửu Hồ. Trong lòng hắn có chút đắn đo... liệu rằng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/1840272/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.