Chuyện phải kể về lúc nãy khi cô ngủ. Cô vốn đang chìm đắm trong giấc mơ đẹp. Đột nhiên trong giấc mơ xuất hiện cảnh cô đưa dù cho hắn trong đêm mưa. Hắn cưỡng hôn cô còn gọi cô là "Hồ Nhi".
Cô biết cảnh đó không phải mơ mà là kí ức cũ lần đầu gặp hắn. Ấy thế mà trước giờ cô vẫn luôn nghĩ lần đầu gặp hắn là khi cô xém bị đám xã hội đen ***** ***, lúc trước cô còn luôn tự hỏi sao hắn lại biết mà đến cứu cô, sao hắn lại đối tốt với cô như vậy hóa ra ngay từ đầu hắn đã nhận lầm cô với người khác.
Nơi bên trong lòng ngực trái khẽ nhói, cô đưa tay sờ lên nó, hơi nhói... nhưng có phải cô nên ra ngoài hỏi rõ hắn?
Cùng lúc này, bóng dáng to lớn của hắn như cơn gió xuất hiện bên cạnh cô, hắn lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Nhã Đan trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ, hành động ân cần này có phải là dành cho cô thật không?
Lúc này lại nhớ đến hình nền điện thoại của hắn cũng để ảnh người kia.
Khó chịu càng thêm khó chịu, cô gạt tay hắn rồi hậm hực đi ra ngoài.
Khương Duật ngây người, tâm tình Nhã Đan lại không tốt?
Hắn đi ra ngoài đã thấy bóng nhỏ nằm trên giường chùm chăn kín mít. Hắn thầm thở dài ngồi xuống giường dở tấm chăn ra nhìn gương mặt khó coi của cô. Hắn cất giọng ra lệnh:
- Ngồi dậy.
Nhã Đan trừng mắt nhìn hắn một lúc rồi xoay mặt về hướng khác đưa tay bịch hai tai lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/1840270/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.