Chương trước
Chương sau
U tối, im vắng, tĩnh lặng.

Như thể bị nhốt vào một chiếc lồng sắt chật hẹp, không có mảy may chút ít liên hệ với bên ngoài, thứ ức chế đáng sợ này, nỗi giày vò từ thể xác đến tận tâm hồn, là thủ đoạn mà kẻ nọ muốn thực hiện.

Anh cũng biết sợ hãi, biết run bấy, biết chán ghét à?

Alexandra cầm chiếc máy rung to cứng đã chuẩn bị sẵn nhét thẳng vào cơ thể người đàn ông. Theo động tác của anh, người đàn ông nằm nhoài trên giường không ngừng run cầm cập, mặc cho tay chân đã bị dây trói ma sát đến rách da chảy máu, vẫn cứ giãy giụa vô ích.

Ngón tay lướt qua da thịt nhẵn mịn của người đàn ông, Alexandra lại nhịn không được cười nhạo sự ngu dại của bản thân mình. Anh đã bại dưới tay người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn này. Cái thời khắc bị phản bội kia, khi chứng kiến Jeff đã chăm sóc cho mình bao năm đẩy mình khỏi thuyền rồi bản thân bị bom nổ tan tác đến chẳng còn hài cốt, lửa hận gần như khiến anh phát điên.

Cái người đàn ông biết mấy tàn ác lạnh lùng này ấy à, giờ lại như con thú bị thương cực kì hiền lành nức nở kêu rên, liệu có phải lại là một biểu hiện giả dối hay không?

Cái người đàn ông từ khi sinh ra đã chìm trong bóng tối này, thủ đoạn nào cũng đều có thể sử dụng đến, thậm chí phải hi sinh xác thân cũng chẳng hề tiếc! Alexandra lại nhớ đến cái đêm diễn trò với Hắc Dạ và Howard, nhớ đêm ấy Hắc Dạ cùng mình quấn quýt nồng say, cơn thịnh nộ trong lòng anh lại lần nữa bốc cháy.

Thân thể này đã qua tay bao kẻ rồi? Người đàn ông này, đã dùng khối xác thịt này để đạt được mục đích biết bao lần?

Alexandra không cách nào bứt câu hỏi khỏi miệng, cứ mỗi một lần liên tưởng đến đáp án, cơn cuồng nộ trong anh lại bùng lên dữ dội.

Nếu như Hắc Dạ đã chẳng màng gì đến thân thể này, vậy thì cho dù anh đùa giỡn chút đỉnh cũng có đáng kể chi? Dẫu sao anh đã phải trả cái giá quá đắt rồi còn gì?

Alexandra thoáng lộ nét cười tàn nhẫn, ấn công tắc của chiếc máy rung, âm thanh rì rì của chiếc máy trong căn phòng ắng lặng chối tai vô cùng.

Ngón tay thon dài trượt trên làn da trần của Hắc Dạ, dường như đang thưởng thức một màn kịch tuyệt vời.

Ngón tay lướt xuống quai hàm người đàn ông, mơn khẽ vài đường, Alexandra nhẹ nhàng kéo chiếc băng dính dán ngoài miệng Hắc Dạ. Người đàn ông được giải thoát thở hổn hển từng ngụm, vừa kiềm chế sự chà sát với chiếc máy rung dưới mình, Hắc Dạ vừa gắng gượng nghẹn ngào: “ Mi là ai ____ _____”

Ngay cả tôi cũng không nhận ra à?

Phải rồi…trong đời anh tôi bất quá chỉ là một kẻ qua đường ngu xuẩn mà, trở thành hòn đá lót chân trên con đường tiến tới phía trước của anh.

Bị anh giẫm nát dưới chân rồi, lại bị anh dễ dàng quên lãng.Thế thôi!

Làm thế nào anh ngờ được kẻ lẽ ra đã chết lại sống sót, hơn nữa còn đến đây trả thù nhỉ?

“Ha _____ __ ” Nghe thấy câu hỏi của người đàn ông, Alexandra khà một tiếng lạnh lẽo không đáp lời, chỉ chậm rãi luồn tay vào túi mình lục tìm thứ gì đó.

Chỉ một tiếng khà lạnh thôi, nhưng cũng đủ cho toàn thân Hắc Dạ sởn hết gai ốc. Một thứ cảm giác quen thuộc ồ ạt ùa vào lòng người đàn ông, thật không ngờ…… lại là kẻ đó! Nhanh đến thế sao.

“Alexandra __ ___ ha ha ha.” Hắc Dạ thốt ra tên chàng trai, hắn gắng gượng cười rộ lên. Sau khi xác nhận Alexandra còn sống, hắn có chút khổ não, lại có chút an lòng. Nhưng hắn càng hiểu rằng Alexandra đến tìm hắn tuyệt đối không phải để hàn huyên chuyện cũ đâu.

“Đoán đúng rồi đấy, thưởng cho chút này.” Alexandra kéo mạnh chiếc thắt lưng thít quanh cổ Hắc Dạ, người đàn ông bị ép phải ngửa đầu. Bởi vì cổ bị ghì chặt, Hắc Dạ ngay lập tức trở nên khó thở.

Alexandra nâng quai hàm của người đàn ông lên, bịt kín đường hô hấp của Hắc Dạ, chỉ là những chiếc hôn gần như rất khẽ, nhưng cũng đủ kiến cho người đàn ông ngộp đến độ đỏ bừng cả mặt. Alexandra thả chiếc thắt lưng trong tay ra, người đàn ông lập tức ho khan, hơn nữa vật lớn đang không ngừng rung ring ở hạ thể, từng đợt thọc vào, lục phủ ngũ tạng đều lộn lạo, khiến cho hắn nôn ọe không ngừng.

“Ôi, thật đáng thương. Nhất định là anh khó chịu lắm nhỉ?” Alexandra vuốt ve cổ tay vì giãy giụa mà ma sát đến chảy máu của người đàn ông, hạ thấp giọng cười hỏi: “Có muốn tôi thả anh ra không? Cơ mà thả anh ra rồi, khó chắc rằng anh sẽ không nổ súng với tôi lần nữa. Để phòng vạn nhất, tôi cũng phải cẩn thận một chút.”

Mở chiếc bình nhỏ rút từ trong túi ra, một làn hương phả khỏi bình, nhưng mà Hắc Dạ ngửi thấy, bốc lên là thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả thuốc độc!

Chiếc bình càng lại gần, đồng tử người đàn ông càng co rút kịch liệt, Hắc Dạ nhìn Alexandra, run rẩy: “Jade__ ____ ” Chất chứa trong giọng nói chính là sự sợ hãi cùng khẩn nài. Rốt cuộc trong chiếc bình ấy chứa thứ gì mà có thể khiến Hắc Dạ hãi hùng đến vậy?

Alexandra đã đưa ra đáp án.

“Xem ra anh cũng biết thứ này.” Alexandra khẽ cười rộ lên: “Thuốc đê mê liều cực mạnh đấy. Cho dù là đặc công trải qua huấn luyện đặc biệt, chỉ cần nuốt một giọt thôi cũng đủ đánh mất lí trí, trở thành một kẻ dâm dãng thèm khát vô độ, chỉ cần được thỏa mãn ham muốn, sẽ nghe theo tất cả những gì chủ nhân sai khiến.”

“Thứ này chuyên dùng để đối phó với gián điệp, anh cũng từng bán nó cho mấy quốc gia đấy thôi? Có ngờ được sẽ có một ngày lại dùng với chính mình không?”

Hắc Dạ không nói gì, hắn có thể trơn tru môi lưỡi, hắn có thể bịa đặt ra một lời gian dối để thử giành được sự cảm thông và thương hại của Alexandra, hay chí ít, có thể la lên để cho bọn thuộc hạ xông vào cứu hắn.



Nhưng hắn lựa chọn câm lặng. Đối với Alexandra, hắn đã chẳng cần phải lươn lẹo nữa rồi. Cho dù hắn có thể la lên, nhưng những kẻ xông vào sẽ thấy được sự nhếch nhác của hắn bấy giờ. Người đàn ông cao ngạo không chịu đựng nổi tôn nghiêm của mình lại bị giẫm nát trước mặt kể khác, tận sâu trong đáy lòng, vẫn còn nguyên xi vết sẹo của hơn chục năm trước.

Hắn không muốn bị người ta xé tung vết sẹo ấy, không muốn lại giống thằng hề xuất hiện trước mặt kẻ khác để người ta mua vui!

Hắn tình nguyện câm nín chịu đựng, nuốt trọn mọi đớn đau vào trong bụng.

Mặc dù đã siết chặt hàm, nhưng dịch lỏng trong chiếc bình vẫn cứ rót từng chút vào miệng Hắc Dạ, mang theo một vị ngọt dìu dịu, một thứ hương thoảng thoang, thấm đượm cả đầu lưỡi.

Tâm hồn người đàn ông, thoáng chốc lạnh ngắt tới tận đáy.

Hắn hiểu tác dụng của thứ thuốc này, năm phút đồng hồ sau thôi, hắn sẽ đánh mất lí trí, mất hết tôn nghiêm, giống như một cái xác vô hồn không còn hi vọng khống chế, triệt để mê lạc, triệt để sa ngã.

Mà điều kiến Hắc Dạ đau đớn nhất là, thứ thuốc này lại chính do hắn sai người nghiên cứu điều chế ra. Đúng là ác giả ác báo, gieo gió gặt bão mà. Cuối cùng báo ứng trở lại chính hắn.

“Đúng rồi, quên mất không nói với anh.” Alexandra bắt đầu cởi trói tay chân cho người đàn ông, mấy thứ này cũng chẳng còn tác dụng gì nữa rồi. Anh vừa cười vừa bảo: “Tôi đã cải tiến thuốc này một tí đấy, uống nó sẽ không hoàn toàn mất hết lí trí đâu. Nếu như tính toán không lầm, trong toàn bộ quá trình anh có thể hiểu rõ mình đang nói gì. Đương nhiên, anh là người thử nghiệm đầu tiên.”

“Sao không giết ta luôn đi?” Hắc Dạ nằm trên giường, hạ giọng hỏi.

“Tôi làm sao nỡ chứ? Khi bị anh gạt bỏ, tôi mới hay mình đã yêu anh biết nhường nào…..” Alexandra khẽ cười đáp lại.

“Các người không xứng nói yêu!” Thốt xong câu này, Hắc Dạ nhắm nghiền mắt không nói năng chi nữa.

Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.