Chương trước
Chương sau
“Ha ha… quả là một kẻ thú vị.” Alexandra ngồi dựa vào ghế da, tay trái gõ cằm đầy thích thú nhìn màn hình lớn ở không xa trước mặt. Trên màn hình đang trình diễn cảnh đấu võ mồm “vui vẻ hòa thuận” giữa Hắc Dạ và Vạn Tình.

Hắc Dạ cũng không hề biết từ khi hắn bước vào du thuyền đã bị người ta theo dõi, nhất cử nhất động đều thông qua màn hình lớn lọt vào đôi mắt xanh nước biển của Alexandra.

Ai mà ngờ được, con mèo hoang lớn lén lút trốn khỏi tay anh, lại sẽ xuất hiện trước mặt anh, còn chẳng kiêng dè gì uống cà phê Ý của anh nữa chứ. Thật đúng là … hư hỏng đến đáng yêu mà!

“Đích thân mi muốn bò lên giường ta, ta làm thế nào có thể nhẫn tâm thả mi chạy mất được đây. Ha ha ha…” Nhấp ngụm cà phê Ý trong tay, Alexandra mỉm cười, quay lại bảo Jeff ở đằng sau “Jeff, hãy tận tình tiếp đãi hai vị khách quý của ta nhé.”

“Vâng, thưa cậu.” Jeff đứng phía sau, trước khi xoay người liền liếc nhìn hai người đàn ông Trung Quốc trên màn hình lớn một cái, khẽ nhíu đầu mày. Mà ánh mắt ông ta lại càng xoáy vào người đàn ông anh tuấn vận Âu phục đen kia. Chủ nhân của mình cảm thấy thích thú một gã Trung Quốc xa lạ, chẳng biết là việc tốt hay xấu nữa đây.

Một cách mơ hồ, Jeff đã đề cao sự cảnh giác.

Tại khoang thuyền xa hoa, hai người đàn ông vận Âu phục một đen một trắng trong tiếng cười cười nói nói đang chẳng hề nề hà vất vả thả sức thốt ra những lời cay độc với nhau, tàn phá thần kinh nhau. Nói ra nếu so bì độ mặt dày đến xấu bụng thì cũng tính là kẻ tám lượng người nửa cân, những tưởng sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước sẽ tan nát trên bờ cát[1], ấy vậy mà rốt cuộc, vẫn cứ là gừng càng già càng cay.

“Tài ăn nói của Tổng giám đốc Hắc đúng là đỉnh cao, phối hợp với chất giọng tao nhã mà gợi cảm của ngài thật sự, chậc chậc… Thật sự khiến cho Vạn Tình tôi tê dại cả người!” Vạn Tình vẫn cứ thích ăn nói mờ ám, thường xuyên gửi gắm cho Hắc Dạ một cặp rau chân vịt lúc đương thu[2].

Tiếc thay người đàn ông đối diện y lại là một kẻ ăn mặn đâu ăn chay, đối với rau chân vịt lúc đương thu này hoàn toàn chả khơi dậy nổi tí tẹo hứng thú, ngược lại chỉ có một thứ thôi thúc muốn bổ nhào móng vuốt sắc nhọn vào Vạn Tình, xâu xé thành từng miếng thịt rồi nấu lên ăn luôn.

Lại chẳng. Hắc Dạ vừa mài giũa móng vuốt, vừa nhìn chằm chặp Vạn Tình bé bỏng không biết mình đã trở thành con mồi của hắn mà vẫn cứ leo lẻo leo lẻo.

“Qua đây.” Chẳng thèm đếm xỉa đến những lời khiêu khích của Vạn Tình, Hắc Dạ vắt chân, chìa một ngón tay ra ngoắc ngoắc y.

“Chao ôi! Đang ở trên thuyền của người ta đó Tổng giám đốc Hắc ơi. Tuy tôi cũng sẵn lòng cùng Tổng giám đốc Hắc giải quyết “bức bối” lắm, nhưng chủ nhà người ta trong sáng thế sẽ cảm thấy xấu hổ à nha!” Dứt lời, lại quay về phía Hắc Dạ lộ vẻ e thẹn.

Đàn ông mà biểu lộ nét mặt như rợ, đa phần đều sẽ khiến người khác thấy mắc ói quá chừng, thế nhưng đặt ở Vạn Tình, lại là một kiểu phong tình đến lạ. Điều này làm cho Hắc Dạ cảm thấy vô cùng kì diệu, xúc động thay đấng tạo hóa sao lại phi thường vậy kìa, có thể tạo ra một con yêu nghiệt gây hại cho nhân gian như thế…

Nhiệm vụ cao cả chém chết con yêu nghiệt này, hãy để Hắc Dạ hắn một vai gánh vác đi!

“Xem ra cậu không định qua đây hả?” Hắc Dạ nhíu mày hỏi.

Vừa mới dứt lời, đã thấy chàng trai đẹp phía đối diện lắc mông nhẹ bước tựa loài mèo tiến về phía Hắc Dạ, rồi sau ấy vắt chân trái qua, không chút khách khí ngồi thẳng lên đùi hắn, khẽ ngả đầu xuống, cùng người đàn ông kề sát thật gần, thế cho nên mùi hương Cologne phảng phất trên cơ thể Hắc Dạ mới dễ dàng len lỏi vào hơi thở của y.

Cùng với mùi hương đêm đó … thật giống nhau, giống nhau, khiến cho người ta phải mơ màng.

“Tổng giám đốc Hắc, ngài đang nhóm lửa đấy ư?!” Quàng tay qua cổ người đàn ông, hạ thấp giọng cười hỏi.

“Có mỹ nhân trong lòng, quá đủ nóng rồi, chẳng cần tôi phải nhóm lửa nữa đâu.” Khẽ cười một tiếng, vươn tay kéo đầu Vạn Tình xuống, Hắc Dạ dán vào lỗ tai Vạn Tình thầm thì “Chúng ta đang bị theo dõi, Tổng giám đốc Vạn ạ.”

“Ôi! Bị người ta trông thấy đang ngồi lên người ngài, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch mất. Người ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Ngài phải bảo vệ tôi, chịu trách nhiệm với tôi đấy. Tôi sợ lắm.” Thừa dịp Hắc Dạ gần kề y, Vạn Tình như cố ý như không muốn cọ cọ vào đôi môi người đàn ông, chẳng là người kia đã thoắt cái khéo léo né đi, chẳng để Vạn Tình thực hiện được: “Ai chà, một con mồi lớn nguy hiểm như vậy mà Tổng giám đốc Hắc Dạ lại định độc chiếm sao? Hợp tác thế nào đây?” Ẩn sau những lời này, Vạn Tình đã khẽ bàn bạc.

Không bao lâu từ sau khi vào đây, hai người đàn ông gian trá đều đã cảm thấy có điểm bất thường, dùng vài lời đưa đẩy đấu khẩu ắt để thăm dò tình hình khoang thuyền này, cũng phát hiện ra bọn họ đang bị theo dõi. Xem chừng chuyến làm ăn này ngay từ đầu đã thích thách thức nhau rồi đây.

“Ha ha, ngài Vạn quả là một đại mỹ nhân vô chừng phong tình. Hắc Dạ tôi đây là con trâu già không nhá nổi cỏ non nhà cậu, cậu vẫn nên đứng dậy mau đi!” Vừa dứt lời đã không hề thương hương tiếc ngọc bóp thật mạnh lấy đùi Vạn Tình, bóp đến nỗi khuôn mặt trắng hồng của người kia cũng trở nên tối sầm mà nghiến răng kèn kẹt. Vạn Tình đang định bụng trả thù, thì nghe có tiếng người bước vào.

Hai người nghiêng đầu lại nhìn, thì ra là một lão trung niên ngoại quốc thoạt nhìn hết sức bình thường. Chẳng qua trông càng bình thường mới càng nguy hiểm, một kẻ rất khéo ngụy trang.

Trông thấy người vừa đến có vẻ hơi sửng sốt, Hắc Dạ lên tiếng trước tiên: “Tổng giám đốc Vạn đúng là một đứa trẻ có dài mà không có lớn, đã trưởng thành rồi mà vẫn cứ thích ngồi trên đùi tôi. Đừng quậy, ngoan, nghe lời chú nào!” Vừa như cười nhưng không vỗ vỗ khuôn mặt thuôn gọn của Vạn Tình, vừa đẩy bật chàng trai trên người mình ra.

“Ha ha…” Jeff cười gượng gạo, vừa nói “Hai vị hẳn là ngài Hắc Dạ và ngài Vạn Tình. Hai vị cứ gọi tôi là Jeff nhé. Thật ngại quá vì đã để hai vị đợi lâu như vậy. Mời hai vị ngồi.”

Đương nhiên, chẳng đợi đến lúc Jeff nói hết câu, hai người đàn ông kia đã nghiễm nhiên ngồi chễm chệ trên ghế sofa nhâm nhi cà phê cả rồi.

Kế tiếp, chỉ còn đợi xem ngài Jeff đang có chút ngại ngùng này sẽ tiếp tục diễn thế nào đây.

Mà quý ông đang ngồi trước màn hình lớn kia, đôi mắt xanh lam đầy khoái ý đang nhìn chăm chú vào người đàn ông vận đồ đen chốc chốc lại thông qua màn hình nhìn anh. Dáng cười kia, thật khiêu khích quá.

Xem ra không chỉ là một con mèo hoang lớn nguy hiểm, mà còn là một mèo hoang lớn thông minh nữa đây.

Hết

[1] Tác giả dùng câu 送去两股秋天的菠菜 (tống khứ lưỡng cỗ thu thiên đích ba thái) như một cách cách nói hài hước.

Ta có từ 秋波 thu ba – sóng thu – để chỉ ánh mắt đẹp long lanh, nhất là của người con gái, có thành ngữ 暗送秋波 ám tống thu ba, ý chính là chỉ việc liếc mắt đưa tình

Trong 秋天的菠菜 thu thiên đích ba thái cũng có sự xuất hiện của “thu” & “ba”, mặc dù là chữ 菠 này tất nhiên không phải chữ 波 trong 秋波 thu ba, nhưng đọc thì giống nhau, thành ra gửi (送 tống) 秋天的菠菜 trở thành 1 kiểu nói trêu đùa thay vì nói trực tiếp là 送秋波 tống thu ba .

[2] Sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước là một câu vè của Lý Ngao, ví von về sự phát triển chung của vạn vật, người mới sự mới xuất hiện ắt sẽ thay thế và đào thải cái cũ kĩ không thích nghi được với xu thế đi lên, sau này thêm câu sau (mình đã edit thoáng một chút: gốc là sóng trước chết trên bờ cát) là một cách nói hài hước để nhấn mạnh thêm thôi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.