Chương trước
Chương sau
“Nhưng thưa tổng giám đốc, bây giờ cũng sắp đến cuối năm rồi còn gì, giảm biên chế thế này phải chăng không được ổn thỏa cho lắm?” Trợ lý đứng bên cạnh hỏi dò. Năm hết tết đến vốn ra phải là lúc cả nhà vui vẻ sum vầy, nhân viên trong công ty vào những ngày cuối năm lại càng hăng say làm việc, cũng vì hong hóng kiếm được thêm chút tiền thưởng, còn đem về cho gia đình đón năm mới…

Thế nhưng năm nay…

Dựa vào tính cách của Hắc Dạ mà nói, tuyệt nhiên sẽ không thèm quan tâm đến quyền lợi của kẻ khác. Trong lòng hắn từ đầu chí cuối chỉ có mỗi quyền lợi của mình, quyền lợi của mình mới là quan trọng nhất, kẻ khác sống chết thế nào hắn chưa từng quan tâm.

Cậu đâu phải không hiểu tính cách của Hắc Dạ, chỉ là cứ nghĩ đến tình cảnh của những nhân viên có thể bị sa thải vẫn không kiềm được nói hộ cho, mà kết quả, đương nhiên bị Hắc Dạ hoàn toàn gạt bỏ.

“Hừ! Ta có giảm biên chế thì cũng đều là những kẻ không cống hiến cho công ty bao nhiêu nhưng lại được hưởng cùng số tiền lương như những người khác. Một cái công ty chỉ còn 80% giá trị, chính bởi đám người lười nhác trong công ty gây nên. Kẻ khác đã tính đến nước đổi nghề, hoặc phải nhớ rằng một khi ở dưới quyền ta thì bản thân không thể làm ăn quấy quá được. Một lũ vô dụng như vậy giữ lại làm quái gì?”

Hắc Dạ mắng: “Những kẻ vô dụng này chỉ biết lí do lí trấu cho sự không cố gắng của mình. Cứ ở đấy vịn cớ này nọ để bản thân vô năng, không bằng tự kiếm cho mình việc gì đó tương xứng mà làm. Trước kia bọn chúng đã lấy trắng bao nhiêu tiền của công ty rồi, giờ là lúc bọn chúng nên cống hiến đi.”

Mỗi một câu Hắc Dạ nói ra đều là lý lẽ đanh thép hùng hồn khiến cho viên trợ lý hoàn toàn không thể có cách phản bác, hơn nữa, dù cho cậu phản bác, có lẽ cũng chẳng thể làm lay chuyển quyết định của Hắc Dạ được.

Trợ lý nói khéo: “Nhưng thưa tổng giám đốc, nếu bọn họ gây rối thì làm sao bây giờ?” Mấy hôm trước ở siêu thị Carrefour[1] trên đường Long Tuyền ở Côn Minh có xảy ra một vụ bắt con tin, gần cuối năm những chuyện như vậy xuất hiện rất nhiều, giảm biên chế vào đúng thời kì nhạy cảm này không khỏi quá mức mạo hiểm.

“Cậu lo sợ ta gặp chuyện chẳng lành ư?” Hắc Dạ khinh khỉnh hừ một cái, đáp: “Đám vô dụng kia thật sự dám làm ra việc gì thì đã chẳng phải là một đám vô dụng rồi. Sự nhát gan nhu nhược của chúng đã định trước cả đời này chúng không thể có tiền đồ.”

“Còn cả mấy lão già kia nữa, cũng sa thải nốt cho ta. Đầu óc y xịt tảng đá đậy hố phân vừa cứng lại vừa thối. Mới bảo mấy lão ấy sửa đổi tác phong làm việc cho tân tiến một tí mà như lấy cái mạng già của mấy lão vậy. Cả đám già nua chưa chết chiếm đoạt vị trí không chịu nhả ra, cống hiến không nhiều nhưng chẳng biết đã ăn tiền của nhân viên mới bao nhiêu lần rồi. Sẵn dịp công ty hiện tại đang khó khăn tống khứ luôn một thể, chờ sang năm tuyển thêm một đám nhân viên mới đi.” Trong bụng Hắc Dạ trước sau như một vẫn toan tính thật hiểm độc, từng tràng cười trào phúng ẩn nơi đáy mắt khiến cho trợ lý không khỏi rợn cả sống lưng.

“Vâng ạ.” Trợ lý ghi nhớ mệnh lệnh của Hắc Dạ, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời là tốt lắm rồi, bằng không một ngày kia vị tổng giám đốc biến hóa đa đoan này cũng cho cậu thôi việc không chừng …

“Lấy cho ta một tách cà phê đi.” Ngồi trên chiếc ghế da đen của mình, người đàn ông xoa xoa đầu đang tê buốt ê ẩm.

Không biết thằng khốn trời đánh nào tự dưng rêu rao chuyện hắn mua cổ phiếu của Lehman Brothers bị lỗ vài tỷ ra bên ngoài. Mấy tháng này tài chính công ty liên tiếp xuất hiện nhiều vấn đề lớn quá, ngân hàng và không ít nhà đầu tư đến cửa đòi tiền.

Hình như trong thời kì khủng hoảng kinh tế, các ngân hàng chen nhau đổi tiền mặt thì phải. Nếu không xử lý ổn thỏa được, dù có là một đế chế[2] hùng mạnh cũng sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Toàn bộ thần thoại, rồi sẽ tan biến theo tro bụi lịch sử.

Hắc Dạ hắn chính là đế vương trong lịch sử, tuyệt đối không muốn thành thứ tro tàn tan biến theo lịch sử bị quên lãng.

Hắn tuyệt đối không cho phép bản thân thất bại! Tuyệt đối không quay về cái cuộc sống giống như ngày xưa bị người người xung quanh ép nợ!

Bạn bè cái chó gì chứ, rặt một lũ dối trá.

Ngay lúc mi cần sự giúp đỡ, bọn chúng đều biến cho mau, đều chán ghét mi có khác gì những kẻ khác đâu.

Vậy mà ngay khi mi bước lên lại đỉnh cao rồi, cả đám người với cái tính bợ đít đã thấm đẫm trong xương kia liền xúm xít rối rít lao đến bên mi tỏ vẻ thân mật.

Hắc Dạ đếch tin vào tình bạn, hắn chỉ tin có quyền lợi là vĩnh viễn.

Từ khi hắn phát hiện ra chân lý này rồi, liền vất luôn cái gọi là gông xiềng đạo đức. Hắn là vua, hắn chính là cả thế giới, muốn đạt được tất cả, thì trước hết phải vất bỏ được tất cả.

Nhấm nháp ngụm cà phê đắng chát, Hắc Dạ buộc mình phải tỉnh táo để xử lí hết thảy mọi rắc rối.

Ai cũng muốn làm ông chủ, nhưng lại không biết rằng ông chủ cũng chính là một gã làm thuê, một gã làm thuê phải chịu áp lực lớn nhất.

“Tổng giám đốc, ngài có muốn gọi bác sĩ khám chút không?” Đưa cho Hắc Dạ tách cà phê, trợ lý nhìn khuôn mặt anh tuấn đang chau mày không khỏi có phần lo lắng. Rõ ràng là một kẻ ích kỉ khiến người ta căm ghét, nhưng người đàn ông này lại làm cho người ta bất giác bị cuốn vào sức hút của hắn không thể nào tự thoát ra nổi. Có lẽ một giây trước thôi hắn mới đâm mi một nhát dao, mà ngay giây sau thấy hắn chau mày với mình, mi liền quên tiệt nỗi đau của bản thân, chỉ nghĩ làm sao có thể vuốt lên giữa hai hàng lông mày khiến mi phải xót xa kia.

Hắc Dạ gật đầu. “Giúp ta liên lạc với bác sĩ Vương, cuối tuần này đến nhà ta khám.”

Kiếm tiền quan trọng thật đấy, nhưng sức khỏe của mình còn quan trọng hơn.

Hắc Dạ hắn tuyệt nhiên không phải là nô lệ của đồng tiền. Dẫu rằng mỗi ngày đều bề bộn công việc, nhưng cuối tuần nhất định phải bớt chút thời gian để rèn luyện thân thể, duy trì vẻ ngoài tráng kiện và anh tuấn của hắn.

Sáu múi cơ bụng của một người đàn ông, đủ để chinh phục một người phụ nữ.

Đó chính là tín điều của Hắc Dạ.

Hơn nữa, lần nào cũng đúng.

Có đôi khi đối với cả kẻ cùng giới cũng đầy hiệu quả.

Đương nhiên Hắc Dạ có ngần ngại kẻ gặm nhắm mấy múi cơ bụng của mình là nam hay nữ đâu, vì quyền lợi là trước tiên, tất cả mọi thứ đều đổi chác được hết.

Nhưng trên thực tế, hắn lại cực kỳ căm ghét đồng tính luyến ái.

Thậm chí nghe đến bốn chữ đồng tính luyến ái là lồ lộ vẻ mặt vô cùng khinh bỉ, lắm lúc còn có thể chửi ầm lên, ước gì toàn bộ bọn đồng tính luyến ái chết hết đi.

Thế nhưng, có lẽ kỳ lạ nhất chính là người bạn duy nhất và tốt nhất của Hắc Dạ lại là đồng tính luyến ái.

Còn là một người đàn ông có đến mấy người chồng.

Người bạn của hắn từ hồi sang Mỹ thảng hoặc lắm mới gọi điện về cho hắn. Nhận điện thoại của hắn giờ đây hầu như là mấy thằng biến thái kia, dùng cái giọng điệu như thể hắn là gian phu vậy, làm hắn tức muốn chết.

Nghĩ đến đây, Hắc Dạ lại càng thêm căm ghét đồng tính luyến ái.

Nghe đâu thằng Vạn Tình kia cũng là kẻ xơi được cả nam lẫn nữ hay sao ấy.

Đúng là một thằng biến thái…

Hết

[1] Carrefour là một tập đoàn kinh tế Pháp kinh doanh trên lĩnh vực siêu thị.

[2] Đế chế là một tập đoàn có thế lực kinh tế mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.