Mặt trời đang dần lặn về phía tây.
Ánh nắng chiếu xuống những chiếc bàn xếp cạnh nhau vẽ một đường thẳng dọc theo khoảng trống ở giữa, tựa như câu 'nước sông không phạm nước giếng'.
Nhưng có một vật đã vượt quá giới hạn, được chủ nhân của nó đặt lên bàn của Lâm Tích, nằm ở đó dưới tầm mắt của Lâm Tích mà không sợ chết.
Lâm Tích cau mày nhìn băng cá nhân trên bàn.
Đó là chiếc băng dán thông thường nhất của Vân Nam Bạch Dược. Bao bì đơn giản không có bất kỳ hoa văn nào. Nó nằm lặng lẽ mà không truyền tải bất kỳ cảm xúc ngoại lai nào, giống như chủ nhân của nó.
Cái này tính là gì đây?
Là quà cho bạn ngồi cùng bàn à?
Ai thèm mấy cái quà này chứ.
Lâm Tích biết mình nghĩ như vậy có hơi không biết tốt xấu, nhưng từ nhỏ cô đã không thích dùng những thứ này.
Hơn nữa cái này là Cố Niệm Nhân đưa cho cô, cô cũng không cần phải thân thiết với người này.
"Không cần." Lâm Tích xua tay, đem băng cá nhân trên bàn trả lại cho Cố Niệm Nhân.
Cô không nhận cái quà này.
Cô không muốn ngồi cùng bàn với người này.
Nhưng chỉ sau vài giây sau hành động của mình, Lâm Tích từ khoé mắt nhìn thấy một cánh tay trắng nõn đưa qua.
Xương cổ tay hơi lồi lên, ánh mặt trời lặn chiếu lên đầu ngón tay, phủ lên ngón tay một lớp mềm mại tự nhiên, đem miếng băng cá nhân bị Lâm Tích trả về đẩy qua lại.
"Cái này đưa cho cậu, cậu muốn xử lý thế nào thì tùy cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-trich-tinh-yeu-cap-tu-bat-hoi-co-co-co/4652266/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.