Chương trước
Chương sau
Edit: Đào
Weibo Hoàn Vũ vừa đăng tin, trên internet đã đưa tới sóng to gió lớn.Có bạn chat dậm chân chỉ trích , thân làm một nhân viên (quan chức) uyên bác thì người không thể mắng chửi người như vậy! Có bạn chat lại vỗ tay tán thưởng tốc độ nhanh như máy bay.
Ngay sau đó, Bùi Anh cùng Tống Nam Xuyên bị báo cáo "Giống như thân mật" ngày đó, cũng bị thủ tiêu.
Chiều gió trở nên nhanh như vậy, bạn bè trên mạng chỉ có càng không ngừng đổi mới trang weibo, mới có thể đuổi kịp tốc độ biến hóa sự tình.
Bùi Anh cũng ngồi trước máy vi tính xem, cô một bên cảm thán hiệu suất Hoàn Vũ xử lý sự việc, vừa muốn weibo Hoàn Vũ nói thật sự là... Tính tình thật!
Nhưng mà trên weibo người bôi đen cô cũng không yên tĩnh, lúc này gặp một bạn đứng dậy, lại nhảy ra nói: "Nhìn đi! Weibo Hoàn Vũ giúp cô ta nói chuyện, báo cáo còn bị xóa, rửa sạch nhanh như vậy, còn không phải là Tống Nam Xuyên phía sau che chở cô ta sao? !"
Sau đó có bạn bè trên mạng trả lời: "Thật kỳ lạ, thật sự là Tống Nam Xuyên che chở cô ấy thì như thế nào ? Người bôi đen như mấy người chẳng lẽ không cho người ta che chở hả? Ha ha, Tống tổng cưng chiều đấy , mấy người quản được sao? [ mỉm cười ] "
Bùi Anh: "..."
Cô lại bị thêm một bình luận trêu chọc ...
Nhưng mà loại cắn người không vung phấn đen này, dù nói gì bọn họ cũng sẽ không nghe, cho nên Bùi Anh không nói gì thêm, cô xem tin tức weibo Hoàn Vũ đăng lên, rồi ra khỏi nó.
Trần Thắng xem gió tanh mưa máu trên internet, rồi gọi điện thoại cho Bùi Anh, quan tâm tâm trạng của cô. Bùi Anh đang chơi trò chơi,thấy Trần Thắng gọi điện thoại tới, đành phải thoát ra : "Trần tổng, có chuyện gì không?"
"Không có gì, chỉ muốn xem cô có sao không thôi ."
"À, tôi không sao, cảm ơn đã quan tâm."
"Vậy là tốt rồi." Trần Thắng biết tâm tình cô trong thời gian qua rất khác người bình thường, "Trên weibo cô không cần quá để ý, chuyện này nếu đổi lại góc nhìn, không phải giải thích rõ cô đang tức giận sao? Tôi sẽ giúp cô xem xét một kịch bản tốt, nếu như có nhân vật thích hợp, sẽ tận lực giúp cô tranh thủ lúc này."
Nghe Trần Thắng nói vậy, Bùi Anh còn rất tắc ông thất mã* làm sao biết không phải phúc: "Vậy cám ơn Trần tổng ."
Tái ông thất mã :Tái ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường (một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:'làm sao biết đó không phải là cái phúc?'. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt
"Ừ, công việc quay quảng cáo cô cũng đừng làm trễ việc."
"Tôi biết rồi , Trần tổng yên tâm."
"Vậy như thế nhé, tôi cúp đây ."
Kết thúc trò chuyện cùng Trần Thắng, Bùi Anh lại mở trò chơi ra tiếp tục rút rút rút kim cương.
Ngày hôm sau, ngày một tháng tư, ngày cá tháng tư, cũng là sinh nhật Bùi Anh hai mươi ba tuổi.
Ngày này đúng lúc cô không có công việc, buổi trưa bị Nhậm San San gọi đến phòng làm việc, cùng nhau chúc mừng sinh nhật cô. Nhậm San San mua một chiếc bánh kem thật lớn, còn đem phòng làm việc bố trí thật đặc biệt.
Bùi Anh nhìn hết sức cảm động, nhiều năm như vậy may mắn có Nhậm San San ở bên cạnh cô, mới khiến cô một đường đi thẳng không thấy cô đơn lạnh lẽo.
Hai nhân viên cùng làm trong phòng cũng hết sức vui vẻ, không chỉ có thể ăn một bữa mỹ thực, còn có thể quang minh chính đại lười biếng, bọn họ ước gì mỗi ngày đều là sinh nhật Bùi Anh.
"Sinh nhật vui vẻ!" Nhậm San San bưng bánh kem cắm nến vào, nhìn về Bùi Anh liếc mắt ra hiệu, "Mau, ước một nguyện vọng, tốt nhất là về chuyện chăn gối."
Bùi Anh: "..."
Chuyện chăn gối là như thế nào a!
Nhậm San San lại bày ra một bộ dáng lái xe: "Cậu nhìn xem cậu đã đến từng tuổi này, cậu chỉ có hứng thú với Văn Tử, thì đưa túi xách , cũng chỉ có Văn Tử, cậu còn không mau cầu nguyện về một chút chuyện chăn gối nào?"
"... Tớ cũng không đói khát như cậu?" Bùi Anh quả thực vô lực châm chọc.
Nhậm San San khinh thường liếc mắt: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu còn hứng thú đối với thứ kia kia nha~ "
Bùi Anh đột nhiên đỏ mặt, cô không muốn để ý lời của Nhậm San San, trực tiếp thổi nến, ở trong lòng mặc niệm một nguyên vọng: "Hy vọng năm nay có thể thu hoạch một tình yêu viên mãn."
Nhậm San San vẻ mặt phơi phới hỏi cô: "Cậu cầu nguyện gì vậy? Sao làm dáng dữ vậy?"
"... Cậu soi gương đi, thì cậu mới biết cậu làm dáng ra sao."
Nhậm San San hừ một tiếng, lấy ra một hộp quà được gói kĩ đưa cho cô: "Này, cầm đi, quà sinh nhật mua cho cậu đây."
"Cảm ơn!" Bùi Anh mặc dù ghét bỏ Nhậm San San, nhưng quà của cô ấy thì cô vẫn nhận. Cô không thể chờ đợi được mà mở quà ra, có vài phần ngạc nhiên mừng rỡ: "Son môi."
"Ừ, đặc biệt vì cậu mà lựa chọn ." Nhậm San San cười đến mức khiến người ta sợ hãi, "Biết sơn môi này có tên gì không? Chém, nam, sắc."
Bùi Anh: "..."
Nhậm San San cười hì hì lấy khuỷu tay đụng cô: "Tối nay cậu cùng Tống Nam Xuyên đi ăn cơm sao? Lần này, phải bắt lấy anh ta."
Bùi Anh nhìn mặt cô cùng lời nói ái muội kia, lại nhiễm lên một tầng hồng phấn: "Cậu có bị bệnh không, chúng tôi chỉ ăn bữa cơm mà thôi!"
"À - -" Nhậm San San kéo dài âm cuối ra, nhìn cô, "Đừng nói cậu không nghĩ đến, tính khí của phụ nữ thật đáng nói nha."
Bùi Anh: "..."
"Cậu nhìn xem trên weibo đều nói cậu ngủ với anh ta cậu mà không ngủ cùng anh ta thật, những lời mắng chửi này sẽ uổng phí sao?" Cô nói rồi vỗ xuống vai Bùi Anh, đầy nhiệt tình hát lên, "Em gái hãy dũng cảm đi lên phía trước ~ a!"
Bùi Anh: "..."
Cô muốn đem hết bánh kem trên bàn “đập” lên khuôn mặt kia.
Bởi vì sáu giờ tối có hẹn với Tống Nam Xuyên, Bùi Anh ở phòng làm việc chơi đến hơn hai giờ thì vội vã chạy về nhà .
Cô phải tắm rửa thay quần áo rồi trang điểm thật đẹp.
Lúc son môi, cô có hơi do dự, cầm lên thỏi mà Nhậm San San đưa.
Thật có thể chém nam sắc sao?
... Cô đang suy nghĩ gì! Tại sao có thể nghe theo ý của Nhậm San San!Đây chỉ là một thỏi son bình thường thôi mà.
Bùi Anh sau khi đã thuyết phục mình, cẩn thận tô son môi lên. Cô nhìn màu sắc nó từ trong gương, môi nhìn càng thêm no đủ mê người, hồng hồng mập mập hận không thể cắn một cái.
Này, đúng là chém nam sắc trong truyền thuyết sao.
... Không!
Bùi Anh cảm giác linh hồn mình đang tiếp nhận tra hỏi.
Cô thu xếp bản thân xong, đã gần sáu giờ , đến năm giờ năm mươi phút, Tống Nam Xuyên gọi điện thoại cho cô, nói đã đến dưới lầu nhà cô.
Bùi Anh đứng trước gương xem lại, xác định đầu tóc váy trang điểm đều ok, mới cầm túi sách đi xuống lầu. Cô hay cho những con mèo hoang ăn mà không biết chúng từ đâu chui ra, nhưng hôm nay không tìm cô kiếm ăn , mà đứng từ xa kêu meo meo , giống như đang chào hỏi.
Bùi Anh tự phiên dịch lời bọn chúng kêu thành "Sinh nhật vui vẻ", cười nhìn về chúng nó phất tay: "Cảm ơn nha,chị sẽ cố gắng."
Cô nói xong bước chân khoan khoái dẫm trên cánh hoa mà đi.
Tống Nam Xuyên giống như lần trước, đứng ngoài xe đợi cô, thấy Bùi Anh đến, khóe môi anh cũng không nhịn được giương lên: "Chào buổi chiều."
"Chào buổi chiều." Bùi Anh cười híp mắt cùng anh chào hỏi.
Tống Nam Xuyên xoay người mở cửa xe ra, mời cô lên xe. Sau khi khởi động xe chạy, Bùi Anh mới hỏi: "Chúng ta ăn buổi tối ở đâu?"
"twilight." Tống Nam Xuyên nói ra tên nhà hàng.
Nhà hàng này ở thành phố A vô cùng nổi danh, Bùi Anh đã sớm nghe qua , chỉ là còn chưa có cơ hội vào. Nghe nói đây là một nhà hàng thuộc tầng cao nhất Úc Thị, tại tầng 25 của tòa cao ốc lộng lẫy, còn có thể thưởng thức cảnh biển.
Lần này trên đường không có ai theo dõi bọn họ, hết sức thuận lợi đến tòa cao ốc xa hoa này. Bùi Anh cùng Tống Nam Xuyên vào thang máy trực tiếp lên tới lầu 25, cửa thang máy sau khi mở ra, bên ngoài đã có nhân viên phục vụ theo chân bọn họ cúi người chào hỏi.
Anh phục vụ cao to đẹp trai nhìn tương đối thuận mắt, anh ấy cùng Tống Nam Xuyên xác định thông tin lịch hẹn, rồi dẫn hai người vào phòng đã chuẩn bị.
Trong phòng trang hoàng hết sức hoa lệ, âm nhạc tiếng Pháp cũng hết sức có tư tưởng, lúc đi ngang qua một bàn thấy khách họ còn đang vui vẻ nói gì đó.
Đi đến một cửa sổ lớn sát đất, nhân viên phục vụ ngừng lại. Tống Nam Xuyên thay Bùi Anh kéo ghế, mời cô ngồi xuống, sau đó mới đi đến ghế đối diện cô ngồi xuống.
Vị trí tầm mắt rất tốt, vừa liếc mắt liền trông thấy một mảnh sóng biếc nhộn nhạo trên mặt biển. Trên bờ biển còn có người tản bộ cùng với gió biển, quần áo mỏng manh bị gió biển thổi căng.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Bùi Anh, Bùi Anh theo anh đề cử gọi, điểm quan trọng hôm nay là đồ ăn. Tống Nam Xuyên gọi đồ ăn giống cô, lại thêm một chai rượu đỏ, sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, anh cười nhạt hỏi Bùi Anh: "Thích nơi này chứ?"
"Thích, nơi này hoàn cảnh thật tốt."
Tống Nam Xuyên nói: "Nơi này không chỉ hoàn cảnh tốt, đồ ăn tốt hơn ,một lát nữa thôi sẽ có đồ ăn ngon thưởng thức."
"Vâng! Nhà hàng của Úc thị tôi chưa được nếm qua hết, nhưng mỗi một nơi đều siêu tốt"
Tống Nam Xuyên cười nói: "Về sau thường xuyên dẫn em đến đây ăn."
Mặt Bùi Anh không phụ sự mong đợi của mọi người bị anh nói phát hồng , còn chưa trở lại bình thường, Tống Nam Xuyên lại bồi thêm một câu: "Mỹ thực chính là cùng người mình thích ăn chung, mới có thể trở nên càng thêm mỹ vị."
... ... ...
Anh... đang nói cô là người anh thích sao? Lần tỏ tình này Bùi Anh không kịp chuẩn bị.
Trái tim của cô đập bịch bịch thật nhanh, lúc cô đứng ngồi không yên, nhân viên phục vụ kịp thời mang rượu đỏ đưa tới, cô vội vàng uống một ngụm để áp chế xuống.
Vì muốn đánh vỡ lúng túng cùng ngượng ngùng trong lòng, khiến mình nhìn qua tự nhiên một chút, Bùi Anh chủ động cùng Tống Nam Xuyên bắt chuyện: "Tôi sinh vào ngày một tháng tư, trước kia còn đi học, tôi nói với bạn học hôm nay là sinh nhật tôi, bọn họ quay lại phía tôi nói cá tháng tư vui vẻ."
Tống Nam Xuyên cười rộ lên: "Lúc đi học đáng lẽ em phải vui mừng chứ? Không có bạn trai theo đuổi em sao?"
"Hả..." Sụp mí mắt xuống suy nghĩ, mới nhìn Tống Nam Xuyên nói, "Có thì có đó, nhưng mà lớn lên đều không đẹp trai."
"Phốc." Tống Nam Xuyên đang nhấp một ngụm rượu đỏ vào miệng, lơ đãng cười ra tiếng.
Bùi Anh bổ sung: "Hơn nữa tôi lớn lên có chút cao, nhiều bạn trai khi lớn không cao hơn tôi."
"Đúng vậy." Tống Nam Xuyên tiếp tục cười nhẹ.
"Cho nên về sau, có một học trưởng vừa đẹp trai lại cao to tỏ tình với tôi, tôi đã vui vẻ đáp ứng , kết quả không quá hai ngày, tôi đã phát hiện học trưởng kia ngoại trừ tôi ra còn có hai cô bạn gái!" Bùi Anh nói đến đây, trong lòng đầy căm phẫn, "Đáng giận nhất là gì anh biết không? Khi tôi đi tìm anh ta lý luận, anh ta còn thản nhiên thừa nhận có bạn gái khác, sau đó còn nói với tôi, cô không phải chỉ có một mình tôi là bạn trai chứ?"
Bùi Anh giống như muốn hả giận liền uống sạch ly rượu đỏ trong tay: "Tôi khi đó rất đau lòng, tôi nghĩ tất cả con trai trên thế giới đều như thế? Từ đó tôi không nói đến chuyện yêu đương nữa ."
Kỳ thật bây giờ suy nghĩ lại, người đó không quá hai ngày sau liền bệnh mà chết , cũng không thể yêu đương tiếp nhỉ?
Tống Nam Xuyên ngồi đối diện nhìn cô, con ngươi đen bóng tỏa ra ánh sáng ấm áp: "Trên đời này, cũng có loại đàn ông chỉ chung tình với một người phụ nữ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.