Cuối cùng Tống Nam Xuyên còn quấn quít lấy Bùi Anh thêm lần nữa.
Bùi Anh nằm trên giường, nghĩ mãi không ra: "Chẳng lẽ anh không cần điều chỉnh lại múi giờ chênh lệch sao?" Tại sao có thể tràn đầy tinh lực như vậy?
Tống Nam Xuyên nói: "Không cần, anh nhìn thấy em là lập tức dư thừa tinh lực."
Bùi Anh: "..."
Cô lặng yên đứng lên đi tắm rửa, sau đó Tống Nam Xuyên đi vào theo.
Hai người ở trong phòng tắm giằng co một hồi mới đi ra. Lúc này đã hơn 1h trưa, Tống Nam Xuyên mang cô đến Thiên Hạ Cư ăn cơm trưa, rồi bảo lái xe đưa cô về tiểu khu.
Trong lòng Bùi Anh có chút ít lo sợ, cô sợ khi nhìn thấy người đàn ông đứng dưới tàng cây kia lần nữa. Tống Nam Xuyên ngược lại ước gì kẻ kia còn ở chỗ cũ, như vậy anh cũng đỡ phải mất công đi tìm.
Khi bọn họ đến nơi, Bùi Anh đặc biệt nhìn xung quanh trước, dưới tàng cây trống rỗng, người đàn ông kia cũng không có ở đây. Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói với Tống Nam Xuyên: "Có lẽ là cảnh sát đã cảnh cáo anh ta rồi."
Tống Nam Xuyên không nói gì, chỉ là cùng cô đi vào trong tiểu khu.
Tuy nói anh đến nơi này nhiều lầm, nhưng không có ở lâu. Anh có vài phần mới lạ đánh giá chung quanh vài lần, sau đó nói ra lời bình: "Nơi này còn nhỏ hơn trong tưởng tượng của anh, em nên dọn đến chỗ anh sớm một chút."
Lông mày Bùi Anh hơi rút mấy cái, không phản ứng gì, Tống Nam Xuyên tiếp tục nói: "Hơn nữa ngay cả một cái camera cũn không có, quá không an toàn, người gác cổng cũng là thùng rỗng kêu to."
Lời này Bùi Anh ngược lại không phản đối, cô cầm một nửa đồ trong tủ treo quần áo đi ra, bỏ vào trong rương hành lí: "Những thứ còn lại chờ khi trả phòng lại đến lấy."
Tiền thuê nơi này phải tháng sau mới hết hạn, cho dù cô không ở nơi này, cũng không muốn để cho chủ thuê nhà có một tháng tiền thuê phòng miễn phí.
"Được." Tống Nam Xuyên thấy cô sắp xếp đồ đã tốt, chủ động giúp cô nhấc theo rương hành lí, đi xuống lầu dưới.
Trong tiểu khu, hoa đào còn chưa nở hết, từng mảnh từng mảnh gom cùng một chỗ, giống như nhiều đóa mây hồng phấn. Hai ba con mèo nhỏ kêu meo meo, vây dưới chân Bùi Anh.
"Tiểu Hắc Tiểu Hoa." Bùi Anh dừng lại bước chân nhìn chúng nó, có chút khó khăn nói: "Chị dọn đi rồi sẽ không có ai cho các em ăn, làm sao bây giờ?"
Tống Nam Xuyên cũng bị con mèo nhỏ dưới chân cô hấp dẫn ánh mắt: "Vừa rồi anh thấy trong nhà em còn có chậu thức ăn cho mèo, chính là cho chúng nó sao?"
"Ừm, lúc trước em còn giới thiệu cho bạn bè weibo đấy , anh có ấn tượng không?"
Cô nói như vậy, Tống Nam Xuyên có chút ít ấn tượng, anh khẽ gật đầu, lập tức thấy Bùi Anh hai mắt sáng long lanh nhìn mình: "Chỗ của anh có thể nuôi mèo sao?"
Tống Nam Xuyên: "..."
Anh nhìn mấy con mèo dưới chân Bùi Anh, chính anh không thế nào thích nuôi thú cưng, hơn nữa cũng không có thời gian chăm sóc chúng, nhưng nếu Bùi Anh thích, nuôi thử cũng không sao cả: "Ừ, dù sao chỗ anh rộng rãi, chúng nó còn có thể ở trong vườn hoa chơi đùa, nhưng em phải chịu trách nhiệm nuôi chúng nó."
"Được được." Bùi Anh vui vẻ sờ sờ đầu con mèo nhỏ: "Tiểu Hắc Tiểu Hoa, lập tức các em có thể vào ở khu nhà cấp cao!"
Tống Nam Xuyên đặc biệt gọi lái xe vào giúp bọn họ cùng nhau ôm mèo, Bùi Anh đi bắt một con mèo nhỏ màu vàng trốn ra: "Hình như Tiểu Hoàng không muốn đi theo chúng ta..."
Tống Nam Xuyên nhìn nhìn con mèo vàng kia, nói với Bùi Anh: "Con mèo này đã trưởng thành, có thể nó không muốn bị nuôi dưỡng mà ưa thích cuộc sống lang thang ở bên ngoài."
... ... Được rồi.
Bùi Anh không đi bắt nó lại, mang theo Tiểu Hắc Tiểu Hoa còn có một con mèo nhỏ mới gia nhập đi theo. Trước khi lên xe cô lại chạy trên lầu cầm cả thức ăn cho mèo và chậu thức ăn đi cùng.
"Những con mèo này này phải đưa đi kiểm tra một chút, thuận tiện tắm rửa sạch sẽ, anh sẽ để lái xe tới bệnh viện thú cưng trước." Tống Nam Xuyên nói.
"Được."
Trong khi mấy con mèo kiểm tra trong bệnh viện, Tống Nam Xuyên lại cùng Bùi Anh đi mua một bộ dụng cụ nuôi mèo. Lúc về đến nhà đã khá muộn, Tống Nam Xuyên trực tiếp gọi người đưa đồ ăn đến.
Mấy con mèo Bùi Anh mang về hình như cũng không thích ngây ngốc trong phòng, cô liền thả chúng nó đi chơi trong vườn hoa, Tống Nam Xuyên thấy cô đi vào, kéo rương hành lí mình mang từ nước ngoài về tới trước mặt cô: "Lúc trước hứa mang quà về cho em, mở ra xem một chút."
Bùi Anh bối rối một chút, mới nhìn anh nói: "Tất cả bên trong rương hành lí này đều là quà cho em?"
"Đúng."
Bùi Anh: "..."
Cô đã nói lúc Tống Nam Xuyên đi rõ ràng không mang rương hành lí, sao lúc trở về lại cầm theo một cái rương hành lí to như vậy! Thì ra là chuyên dùng để chứa quà!
Thế này cũng quá khoa trương rồi!
Nội tâm của cô có chút ít dâng trào lại có chút ít mong đợi mở rương hành lí ra, bên trong chứa đầy quần áo, túi xách, giầy, còn có đồ trang điểm.
Bùi Anh nhìn một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên hỏi Tống Nam Xuyên: "Lúc anh qua cửa kiểm tra, có phải hải quan nghi ngờ anh mua giùm không?"
Tống Nam Xuyên: "..."
"Thủ tục kiểm tra đều là Tiểu Trương xử lý." Anh nói. "Em xem một chút có thích hay không."
"Thích thích!" Bùi Anh gật đầu như băm tỏi.
Tống Nam Xuyên cười nói: "Em nhìn còn chưa nhìn, đã nói thích?"
"Anh đã chịu trăm cay nghìn đắng mang về như vậy, nhất định phải thích a."
Tống Nam Xuyên cười ngồi xổm xuống, lấy một chai nước hoa và một hộp mặt nạ bên trong ra: "Tiểu Trương nói rất nhiều nữ minh tinh nước ngoài đều dùng cái này, nên anh mua giúp em."
"Ừ, cảm ơn!" Bùi Anh cầm lấy nước hoa nhìn nhìn, trên mặt tất cả đều là tiếng Anh cô không am hiểu nhất, nhưng nhãn hiệu này cô đã nghe nói qua. Tống Nam Xuyên đưa tay vuốt vuốt tóc đen mềm mại trên đầu cô, hỏi: "Đúng rồi, việc thử vai thế nào?"
"Sáng sớm hôm nay mới thử vai hết, em phát huy rất tốt, đạo diễn nói hai ngày sau thông báo cụ thể."
Thật ra Bùi Anh rất có lòng tin đối với biểu hiện của bản thân, trừ Đào Đào bên ngoài, ba nữ diễn viên còn lại biểu diễn cô đều nhìn, bàn về kỹ năng diễn xuất, ưu thế của cô là rất lớn. Nhưng muốn có được vai diễn, nhân tố quyết định tương đối phức tạp, cho nên anh cũng không ngắt lời.
Ngày thông báo kết quả thử vai, từ sáng sớm cô đã cầm điện thoại chờ đợi. Tống Nam Xuyên giống như có thần giao cách cảm với cô, sau khi họp xong liền nói với Tiểu Trương: "Mấy hôm trước Bùi Anh tham gia thử vai một bộ phim của Hoàn Vũ, cậu đi hỏi một chút bên kia đã có kết quả chưa."
"Dạ." Tiểu Trương đáp lại rồi đi khỏi phòng làm việc của anh, không lâu sau đã trở lại báo cáo kết quả: "Tổng giám đốc, người phụ trách của Hoàn Vũ nói, đạo diễn cảm thấy Bùi Anh thích hợp nhất, nhưng ban đầu lại ưu ái Lý Tư Tư, hình như là người hâm mộ Lý Tư Tư."
Tống Nam Xuyên ừ một tiếng: "Kết quả thế nào?"
"Không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là Bùi Anh." Tiểu Trương nói đến đây, lại hỏi một câu: "Bộ phim này là “Nhảy múa trong ánh mặt trời tươi đẹp” sao?"
"Hình như là vậy."
Tiểu Trương có chút muốn nói lại thôi, nói với Tống Nam Xuyên: "Tổng giám đốc, mặc dù tôi nói lời này hình như không tốt lắm, nhưng tôi cảm thấy anh cần phải sớm biết nó.”
"Ừm... Sách của Nam Phong Lương sẽ có một số tình tiết không chừng mực nam nữ chủ trong tiểu thuyết đều là diễn viên vũ đạo, cho nên thường xuyên có sự tiếp xúc thân thể, hơn nữa bọn họ sẽ còn nhảy những động tác nóng bỏng." Phát hiện ánh mắt Tống Nam Xuyên nặng nề rơi ở trên người mình, Tiểu Trương cực nhanh nói đầy đủ câu tiếp theo: "Mấy cảnh này đạo diễn có xóa hay không tôi không biết, nhưng bên trong còn có một hồi diễn là nam nữ chủ ở phòng múa luyện múa, đột nhiên bị cúp điện, vốn là bọn họ tiếp tục nhảy dưới ánh trăng, kết quả nhảy nhảy lại nhảy ra cảm giác, sau đó liền..."
Tiểu Trương nhìn thoáng qua anh, trong ánh mắt kia viết: "Tất cả mọi người đều đã trưởng thành, chuyện tiếp theo chắc chắn anh hiểu".
Tống Nam Xuyên không lên tiếng, Tiểu Trương im lặng một hồi, lại bổ sung câu cuối cùng: "Đây là lần duy nhất nam nữ chủ phát sinh quan hệ, cũng là cảnh tượng kinh điển nhất, đạo diễn sẽ không xóa, mặt khác, nam chính bộ phim này là Du Khải Trạch."
Không khí trong phòng làm việc hơi thấp, Tiểu Trương đứng bên trong, nội tâm thấp thỏm. Anh một lần lại một lần hỏi mình có phải lắm mồm quá hay không, nhưng chuyện này dù hiện tại không nói, Tống Nam Xuyên cũng sẽ biết, mà chờ cho đến lúc đó, mâu thuẫn nhất định sẽ sâu hơn hiện tại.
Anh làm việc cạnh Tống Nam Xuyên nhiều năm, sớm đã hiểu rõ tính tình tổng giám đốc.
Tống Nam Xuyên ngồi trên ghế tổng giám đốc im lặng một lúc mới nói với Tiểu Trương: "Cậu nói cho bên Hoàn Vũ, tôi nghĩ Bùi Anh không thích hợp đóng nhân vật này."
Tiểu Trương khẽ mím môi: "Tôi biết rồi."
Trước khi anh ra ngoài, Tống Nam Xuyên lại gọi anh ấy lại: "Sau đó cậu nhìn lại một chút Hoàn Vũ gần đây còn có bộ kịch nào bằng “Nhảy múa trong ánh mặt trời tươi đẹp” không, giữ vai nữ chính cho Bùi Anh."
"Được." Tiểu Trương rời khỏi phòng làm việc của anh, thuận tay giúp anh đóng cửa.
Cuối cùng tổng giám đốc Tống sử dụng cổ phần trong tay mình can thiệp việc lựa chọn nhân vật kịch điện ảnh và truyền hình, anh còn tưởng rằng bản thân một chút cũng không cần quan tâm hai mươi triệu bản thân đầu tư kia.
Bùi Anh đợi đến mười giờ sáng, Trần Thắng mới gọi điện thoại cho cô. Bùi Anh trông thấy điện thoại sáng lên, hít sâu một hơi đứng lên nghe điện thoại: "Tổng giám đốc Trần, chào."
"A, Tiểu Bùi à." Giọng nói Trần Thắng không giống muốn nói cho cô tin tức tốt. “Nữ chính của “Nhảy múa trong ánh mặt trời tươi đẹp” , cuối cùng vẫn là chọn Lý Tư Tư."
Kết quả này Bùi Anh sớm đã nghĩ tới, nhưng khi thật sự nghe được, cô vẫn nhịn không được mà thất vọng: "Được, em biết rồi, cảm ơn."
"Em cũng đừng nãn chí, bộ này không được còn có bộ khác, thua Lý Tư Tư cũng không xấu."
"Ừm, em biết rồi."
"Vậy là tốt rồi, sau này tiếp tục cố gắng, sẽ lại có cơ hội tốt." Trần Thắng an ủi.
Bùi Anh lại tán gẫu hai câu, liền cúp điện thoại. Cô nằm trên ghế sa lon, nhìn đèn lớn treo trên đỉnh đầu đến xuất thần.
"Meo meo ~" Tiểu Hắc vươn chân mèo bò đến trên người cô, Bùi Anh thuận tay bế nó lên.
"Tiểu Hắc a." Cô sâu kín kêu một tiếng. "Chị lại thử vai thất bại rồi."
"Meo meo ~" Tiểu Hắc ghé vào cạnh gương mặt cô, liếm cô một cái.
Bùi Anh bị liếm thì bật cười, lại trêu chọc nó hai cái, điện thoại vừa rồi thuận tay đặt lên bàn vang lên một tiếng. Bùi Anh cầm lấy nhìn thoáng qua, là Du Khải Trạch gửi weibo cho cô.
Du Khải Trạch: Hôm nay nữ chính “Nhảy múa” đã được xác định rồi, em biết không?
Bùi Anh: Ừm, người đại diện vừa mới nói cho em biết [khổ sở]
Du Khải Trạch: Em đừng quá khổ sở, anh đã hỏi thăm một chút, Dịch Phi Dược vốn là muốn chọn em.
Bùi Anh: Hả?
Du Khải Trạch: Nhưng cuối cùng Tống Nam Xuyên nói em không thích hợp, bọn họ mới đổi thành Lý Tư Tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]