- Chưởng môn? Tiếu Tiểu Hiền lui về phía sau một bước, khom lưng, vẻ mặt tươi cười nhìn Sở Vân báo cáo. - Cái gì, không ngờ thiếu niên Quân Cấp này còn không phải là thủ lãnh? Thấy cảnh tượng như vậy, thủ lĩnh trung niên há hốc mồm, tròng mắt lồi ra, giống như có người đánh một quyền vào phía sau. Hắn kinh hãi muốn chết, thân thể run rẩy. Đáng chết! Sao ta không may như vậy, đến tột cùng đã chọc tới người nào! - Ừ, nếu ngươi đã ra tay, xử lý luôn đi. Vẻ mặt Sở Vân lạnh lùng, nhẹ nhàng phân phó xuống. - Tuân mệnh, chưởng môn. Tiếu Tiểu Hiền khom người lĩnh mệnh, quay đầu lại, hắn nhìn về phía thủ lĩnh trung niên, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười. Toàn thân Người trung niên cũng bắt đầu dao động kịch liệt. Vẻ tươi cười này trong mắt hắn, quả thực chính là ác ma nhe răng cười! - Xin tha mạng! Hắn phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, tru lên. - Tiểu nhân có mắt không tròng, có mắt không tròng! Các vị đại nhân muốn hỏi gì, tiểu nhân tuyệt đối không dám có chút giấu diếm. Chỉ cầu cuối cùng các vị giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân trên có cha mẹ, dưới có con nhỏ. Coi như tiểu nhân là cái rắm, thả ta đi! Thủ lĩnh trung niên không biết nói không biết, biết liền nói hết, vô cùng phối hợp. Rất nhanh, bốn người Sở Vân biết mình ở đang ở địa phương nào. Thạch Chuy Thành, phía đông bắc Đại Hoang quốc. Mà mặc kệ là Chư Tinh Quần Đảo, hay Đôn Hoàng quốc, Giang Hán quốc, đều nằm ở hướng nam Đại Hoang quốc. Nói cách khác, nếu muốn trở về, phải đi gần như ngang qua toàn bộ Đại Hoang quốc. Đương nhiên, bốn người Sở Vân cũng có thể trực tiếp xuất phát theo đường biển, vận dụng yêu vật phi hành trở về. Tuy nhiên, cách này cũng quá tốn thời gian. Chỉ có tới Thạch Chuy Thành, lợi dụng bảo thạch mật môn trong thành, tiến hành truyền tống, mới là cách thức tiết kiệm thời gian nhất. Vấn đề là Thạch Chuy Thành là Hoang Long Hội ở Đại Hoang quốc là một trong những cứ điểm quan trọng. Vẫn là do trưởng lão Hoang Long Hội, Lực Long Địa Quân, cường giả Quân cấp trấn giữ. Lực Long Địa Quân xếp hạng thứ năm trên Đằng bảng, thân mang Kiếp Yêu tuyệt phẩm Thương Mãng Thổ Long thú, hai con Hoàng Nê Long Thu. Chiến lực cường đại. Hắn là nguyên lão Hoang Long Hội, lại là thành viên nòng cốt của Hoang Long Hội. Khi nghe được tin tức này, ánh mắt Tiếu Tiểu Hiền nhìn Sở Vân không khỏi kính nể. Lúc trước mình đề nghị đi Thạch Chuy Thành tìm hiểu tin tức, bị Sở Vân ngăn cản. Mà lựa chọn rời xa thành trì, tiềm tàng nghỉ ngơi. Hiện nay xem ra, hành động này thật sự là rất sáng suốt. Nếu lấy tình trạng lúc trước, mạo muội xâm nhập Thạch Chuy Thành, gặp Lực Long Địa Quân, nhất định là phiền phức rất lớn. Với bọn họ thực lực lúc đó đã lâm vào thấp cốc, và trạng thái chiến đấu hoàn mỹ của Lực Long Địa Quân, không chết cũng phải trọng thương. Sau đó khiến cao tầng Hoang Long Hội chú ý, phái cao thủ đuổi giết, hậu quả không thể lường được. Nhưng hiện tại, cục diện này đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Biết Lực Long Địa Quân trấn giữ ở Thạch Chuy Thành, bốn người đều không xem hắn là trở ngại. Chỉ cần Kim Bích Hàm, có thể ngăn cản được Lực Long Địa Quân. Hơn nữa Tiếu Tiểu Hiền đứng ra chiến đấu, có thể chắc chắn chiếm thế thượng phong. Nếu một mình Nhị Lang Thiên Quân, có thể trong vòng mấy trăm hiệp đánh ngã Lực Long Địa Quân. Hiện nay hắn kế thừa di sản của Sở Bá Vương, mấy ngày này lại dùng Kim Tham Chi, bất cứ lúc nào đều có thể tấn chức làm Hầu cấp. - Hừ, Lực Long Địa Quân? Thật thú vị. Nếu hắn không thức thời, để hắn quy thiên cũng tốt. Sở Vân khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh khẽ nói. - Đi, đi Thạch Chuy Thành. Lời nói này lập tức khiến thủ lĩnh trung niên sợ tới mức gần như muốn hồn phi phách tán. - Cho Lực Long Địa Quân quy thiên? Hắn hết hồn. Giọng điệu Sở Vân rất lớn, tràn ngập sự tự tin, khiến đầu óc hắn có phần không thông. Trời ơi, đến tột cùng nhóm người này là ai. Ngay cả trưởng lão Hoang Long Hội chúng ta, Lực Long Địa Quân cường giả Quân cấp cũng không sợ chút nào? Trong Thạch Chuy Thành. - Vãn bối Hoang Ngô, bái kiến Lực Long Địa Quân đại nhân. Một thiếu niên, dẫn hơn mười tùy tùng, đứng ở trong đại đường, Quân khom mình hành lễ trước Lực Long Địa Quân. - Ừ, ngươi chính là Hoang Ngô? Lực Long Địa Quân đại mã kim đao ngồi ở vị trí chủ thượng, thoáng quan sát người trẻ tuổi đang đứng trước mắt, hài lòng gật đầu. Người thanh niên này, một trong những thiếu niên thiên tài đã bộc lộ tài năng của Hoang Long Hội. Năm nay hai mươi tuổi, tu vi thực tế chưa đủ nhưng thực lực đã đạt chuẩn Quân cấp. Tác phong của hắn quả cảm, thủ đoạn tàn nhẫn, mỗi lần chiến đấu đều làm gương cho binh sĩ. Chiến lợi phẩm mỗi lần thu hoạch được cũng không keo kiệt chia xẻ với bộ hạ. Bởi vậy rất được lòng người, được rất nhiều thành viên của Hoang Long Hội tư gọi là "hy vọng của Hoang Long Hội". Mấy năm nay, Hoang Long Hội và Âm Dương Lâu long sinh hổ đấu, chẳng phân biệt được thắng bại. Những tranh đấu quan trọng, dần dần chuyển dời từ nơi này đến tây bắc bộ Đại Hoang quốc. Bởi vậy, mấy ngày trước Hoang Long Hội từng hạ lệnh, điều động Lực Long Địa Quân đi Long Thành trước. Để Thạch Chuy Thành này cho Hoang Ngô đảm nhiệm làm thành chủ, tiến hành trấn thủ. Hiện nay, Hoang Ngô dẫn một đám thân tín của hắn, long đong vất vả mệt mỏi, đi tới nơi này, chính là đến thay Lực Long Địa Quân, trấn giữ Thạch Chuy Thành. - Người trẻ tuổi, ngươi rất xuất sắc. Tòa Thạch Chuy Thành này là của ngươi, hy vọng ngươi cố gắng trấn giữ cho tốt. Tuy nhiên trước đó, bản quân hy vọng ngươi có thể nghỉ ngơi một tối. Ngày mai sẽ tiến hành tiếp nhận nghi thức chức vụ. Ngươi thấy thế nào? Lực Long Địa Quân nói. Hoang Ngô ôm quyền thi lễ, giọng nói rất trầm ổn: - Vãn bối nghe theo sự phân phó của đại nhân, Địa quân đại nhân trấn thủ Thạch Chuy Thành hơn mười năm, là trụ cột của Hoang Long Hội ta. Vãn bối thấp thỏm lo âu, sau này chắc chắn sẽ dùng hết khả năng, cố gắng trấn giữ Thạch Chuy Thành được như vững chắc như ngài. - Tốt, tốt. Lực Long Địa Quân khẽ gật đầu, lộ ra vẻ xúc động. Hơn mười năm trấn thủ tại chỗ này. Từng ngọn cây cọng cỏ trong tòa thành trì, Lực Long Địa Quân hắn đều vô cùng quen thuộc. Từ lúc ban đầu gian nan khốn khổ, đến lúc lên thành, dẫn dân cư vất vả kinh doanh. Số lần giao chiến với thế lực Âm Dương Lâu nhiều đếm không xuể. Lúc này, từng việc từng việc xẹt qua trong đầu Lực Long Địa Quân. - Thạch Chuy Thành, để bản quân bảo vệ ngươi một đêm cuối cùng. Lực Long Địa Quân thầm nói với chính mình. - Bất luận người nào, cũng mơ tưởng thông qua nơi này. Lực Long Địa Quân ta, chính là môn thần của nơi này! - Lực Long Địa Quân, lão già bất tử kia, lăn ra đây cho ta. Đúng vào lúc này, giọng nói của Tiếu Tiểu Hiền vang vọng toàn bộ Thạch Chuy Thành. Hoang Ngô kinh ngạc. Lực Long Địa Quân giận tím mặt! Hắn đang đắm chìm trong hồi ức, xúc động trước những năm tháng đã vội vàng trôi qua, đang nhìn lại cuộc đời, tìm đến giá trị của mình, bỗng nhiên giọng nói này vang lên, phá vỡ tâm trạng tuyệt vời của hắn. Thật giống như một người nấu ăn ngon, lao lực trắc trở, chuẩn bị hưởng thụ đến thành quả do mình mình dốc sức chế tạo. Vừa mới ăn hai miếng, đột nhiên, một con ruồi, nhảy vào trong bát canh, khiến nước canh bắn tung tóe. Con ruồi này cũng không phải là con ruồi bình thường. Đây là loại này ruồi chuyên môn cắm đầu trong hầm cầu dính đầy phân. Có thể thấy Lực Long Địa Quân rất phẫn nộ. - Kẻ trộm phương nào dám vào Thạch Chuy Thành ta! Ngay sau đó, hắn gầm gừ giống như sấm sét, vang dội khắp thành. Hắn bay thẳng lên trời, dữ dội bắn ra. Trực tiếp đánh vỡ nóc nhà đại đường, sóng khí cuộn trào bốn phương tám hướng. Bàn ghế đồ đạc thượng đẳng trong đại đường đều hình như lá rụng trước gió thu, bay lên va chạm vào nhau rồi rơi xuống đất vỡ vụn. Đám người Hoang Ngô nghiêng ngả. Rất nhiều người đều bị luồng khí mãnh mẽ thình lình đẩy ngã xuống đất. Còn sót lại Hoang Ngô và mấy người có năng lực còn đứng ở tại chỗ. - Không phải Lực Long Địa Quân nổi tiếng là người có tính tình trầm ổn sao? Hoang Ngô và người bên cạnh nhìn nhau, vẻ mặt đều ngạc nhiên. - Oa, tính tình Lực Long Địa Quân thật nóng. Mới một chút đã tới. Tiếu Tiểu Hiền hì hì cười, thấy Lực Long Địa Quân bay nhanh lại, hắn dù bận vẫn ung dung, lơ đểnh. Ầm! - Tiểu bối vô pháp vô thiên, dám đến nơi này khiêu khích. Ngươi dựa vào cái gì? Lực Long Địa Quân với uy thế khôn cùng, từ trên trời hạ xuống. Linh áp Quân cấp, phát ra, cuộn trào toàn thành. Nhất thời, bị Tiếu Tiểu Hiền khiêu khích một câu, khiến Thạch Chuy Thành đang ồn ào, thoáng cái đã im lặng. - Là thành chủ, thành chủ tự mình ra tay! - Dám khiêu khích thành chủ. Người này không muốn sống chăng. - Có vở tuồng hay sắp được diễn rồi, hắc hắc... Khẩn cấp xuất động, thành viên của Hoang Long Hội từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây, đều dừng bước. Bọn họ vui sướng khi người gặp họa, vô cùng tin tưởng thành chủ mình. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt tất cả bọn họ biến đổi rất nhanh, giống như đụng phải một con mãnh thú hung hăng. - Sao có thể? Lại một linh áp Quân cấp! Trong đám người phát ra tiếng kêu kinh ngạc. - Linh áp Quân cấp thôi, tưởng Tiếu Tiểu Hiền ta không có sao? Tiếu Tiểu Hiền ngẩng đầu, không sợ chút nào, tỏ ra ngang vai ngang vế với Lực Long Địa Quân. Lực Long Địa Quân biến sắc. Không ngờ tiểu tử này là cường giả Quân cấp! Hắn bao nhiêu tuổi? Thoạt nhìn rất trẻ tuổi! Nhưng rất nhanh, hắn đã bình tĩnh trở lại. Linh áp này, không cô đọng như linh áp của hắn. Rất hiển nhiên, Tiếu Tiểu Hiền tấn chức Quân Cấp không lâu. - Xem ra tiểu tử này vừa thành công tấn chức làm Quân Cấp, quá tự tin, muốn tìm ta để nhanh chóng nổi danh. Lực Long Địa Quân không khỏi đoán mò như vậy. Nghĩ đến đây, hắn càng thêm tức giận. Lão nhân gia ta trấn thủ Thạch Chuy Thành nhiều năm như vậy, dễ dàng có thể cảm khái một chút, tìm hiểu giá trị của mình sao? Tâm tình tuyệt vời, đều bị tiểu tử này làm rối lên. Phải giáo huấn tên Xú tiểu tử này một chút mới được! Lực Long Địa Quân nhíu mày mặt nhăn. Hắn rất tức giận. Tuy nhiên Tiếu Tiểu Hiền là người mới tấn chức Quân Cấp thôi, với nội tình của hắn, với thân phận tiền bối giáo huấn, cũng không khó. Tuy nhiên, đúng lúc này, Kim Bích Hàm áp tải thủ lĩnh trung niên, quẳng từ phía xa bay lại. - Thế nào? Tiếu Tiểu Hiền hỏi. - Tìm được bảo thạch mật môn. Đã khống chế được cục diện. Kim Bích Hàm nói. - Tiểu tử này lại còn có đồng đảng! Nhất thời, ánh mắt Lực Long Địa Quân cứng lại, chỉ cảm thấy lửa giận trong ***g ngực giống như núi lửa, nháy mắt phun trào. - Vô pháp vô thiên, quả thực là vô pháp vô thiên! Những tiểu bối các ngươi, chuẩn bị thừa nhận lấy sự tức giận của Lực Long Địa Quân ta đi! Hắn rít gào lên, muốn động thủ. Thình lình, Kim Bích Hàm khẽ cười một tiếng: - Không phải là linh áp Quân cấp sao, khi ta không có sao? Ầm! Ngay sau đó, một cỗ linh áp bàng bạc từ trên người nàng phát ra, xông thẳng tới tận trời. - Sao? Lực Long Địa Quân tạm dừng, đứng ngay tại chỗ kinh ngạc. Hai mắt hắn trừng lớn, nhìn về phía Kim Bích Hàm, giống như là gặp quỷ. Hắn đang nằm mơ? - Sao có thể! Làm sao lại xuất hiện ra hai thiếu niên Quân Cấp? Hắn vô cùng khiếp sợ, khó có thể tưởng tượng cảnh tượng phát sinh ở tại trước mắt. Thiếu niên Quân Cấp, toàn bộ Tinh Châu cũng chỉ có hai người. Một người là Túy Tuyết Hồ Quân, một người là Nhị Lang Thiên Quân. Bản thân Lực Long Địa Quân là cao tầng, không chỉ sớm biết điểm này, còn thông qua con đường Hoang Long Hội, biết tướng mạo của Sở Vân và Nhị Lang. Cho nên hắn biết rõ, tuy rằng hai người trước mặt này, tuổi còn trẻ, là Quân Cấp, nhưng căn bản không phải là Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân. Sao đột nhiên xuất hiện nhiều thiên tài như vậy? Đáng chết! Sau khi khiếp sợ, hắn chợt ý thức có điều không ổn. Đối phương là hai thiếu niên Quân Cấp, mà Thạch Chuy Thành chỉ có một mình hắn là Quân Cấp. Hắn đối phó một trong hai người đó, không có gì khó khăn. Nhưng chống lại hai người, có nguy cơ bị thua. Mới nghĩ đến đây, sự tức giận bàng bạc của hắn bỗng nhiên tan biến không tung tích. Ngược lại, áp lực giống như ngọn núi nặng, đè trong lòng hắn. - Chẳng lẽ nói, Lực Long Địa Quân ta trấn giữ Thạch Chuy Thành nhiều năm như vậy, vào giây phút cuối cùng, cuối đời lại khó giữ được? Thạch Chuy Thành hoàn toàn tĩnh mịch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Hai linh áp xa lạ khiến thành viên của Hoang Long Hội chờ mong xem trò hay, trở nên câm như hến. Hai Quân Cấp! Phiền phức lớn! - Lực Long Địa Quân, Hoang Long Hội các ngươi lại dám đánh cướp chúng ta, lá gan không nhỏ. Thế lực siêu nhất lưu, chính là bá đạo như vậy sao, lấy thế khinh người sao? Kim Bích Hàm kéo thủ lĩnh trung niên, ném hắn ngã trên mặt đất, khởi binh vấn tội. - Các ngươi muốn thế nào? Lực Long Địa Quân trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi, rít lên qua kẽ răng những lời này. Thủ lĩnh trung niên mặc trang phục tiểu đầu mục Hoang Long Hội. Lực Long Địa Quân lập tức hiểu ngọn nguồn câu chuyện. Hoạt động cướp bóc của Hoang Long Hội đã tồn tại từ lâu, đã thành truyền thống. Trên thực tế, ở trong Đại Hoang quốc, không chỉ Hoang Long Hội, Âm Dương Lâu cũng làm như thế. Gần như các thế lực du hiệp bản thổ, đều đã phái đội cướp bóc, du đãng trên đất hoang dã, chờ người cô độc đi lạc, muốn đi qua, có thể phát chút tiền của phi nghĩa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]