Chương trước
Chương sau
- Ta may mắn có được phương pháp luyện Tạo Hóa Đan, chỉ cần có đủ vật liệu, hầu như Tạo Hóa Đan không bao giờ hết. Ta thực vô dụng, những thứ tốt này có lẽ nên cung ứng rất nhiều cho các người cấp cao của Thư gia như Nhan Khuyết đại thúc, ba vị lão tướng quân, Hoàng Hiếu, Vũ Đại Đấu, thậm chí là Vương Trạch Long, Viêm Cơ Ti...
Trong lòng Sở Vân thầm nghĩ.
Thế lực Thư gia lớn mạnh đối với hắn là chuyện rất tốt.
Đầu tiên là thực lực cá nhân và thế lực phía sau, tất cả đều bổ trợ cho nhau. Không được thế lực lớn ủng hộ, ngay cả có tư chất thiên bẩm như tiểu vương tử Mông Phi cũng không thể trở thành Tiểu Tiễn Thần.
Đề cao thế lực Thư gia, càng ngày Sở Vân càng cảm giác được những mặt lợi.
Nếu giống như Yên Chi Môn tại kiếp trước, vậy ngày sau Sở Vân làm sao có thể thu phục được các thế lực nhất lưu?
Nếu như Sở Vân chỉ có một mình, lẽ nào hắn có thể ồn tồn nói chuyện cùng tiểu vương tử Mông Phi?
Đã không có thế lực che chắn, dù Sở Vân có dùng trăm phương nghìn kế cũng không thể che giấu được bí mật chiếm được truyền thừa của Vạn Thú Vương, trở thành mũi công kích, bị người người gọi đánh hô giết.
Nhưng hiện tại lại có thể đường đường chính chính tuyên bố, chính ta có được mật tàng của vương giả. Vậy đâu có sao?
Không có ai dám đến Chư Tinh Quần Đảo làm khó dễ.
Ngay cả lúc trước, Thiết Huyết Minh cùng ba môn phái du hiệp cũng dự định thanh toán Sở Vân tại Dao Sơn quốc. Nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ ra tay tại Chư Tinh Quần Đảo.
Đây chính là chỗ tốt của thế lực.
- Tốc độ phát triển của Thư gia đảo đã đạt được tới mức tối đa. Dù dưới lòng đất hay rừng rậm trong đảo cũng đều được khai thác, cung cấp một lượng tài nguyên lớn. Nhưng mà thu hoạch lớn nhưng chi phí cũng rất lớn. Nếu có thể xây dựng mật đạo và thiên đàn còn có được rất nhiều lợi ích khác.
Chính mình dạo quanh một vòng trên đảo, Sở Vân đã có nhận thức đúng đắn tình hình của Thư gia đảo. Từ đó trong lòng cũng hiện lên rất nhiều nhận xét.
Lúc hắn trở lại Thư gia thành, trời cũng đã sẩm tối.
Tiểu vương tử Mông Phi say rượu bất tỉnh vẫn nằm trên giường, dường như nôn ra một đống bầy nhầy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Sở Vân tỉ mỉ căn dặn và hỏi thăm sức khỏe của hắn, nói:
- Vương tử Mông Nguyên có thân phận cao quý, các ngươi hãy chăm sóc cho tốt, không được để xảy ra bất cứ sơ xuất gì.
Tuy rằng đối diện ba tòa địa đàn, xung quanh phong thủ kiên cố. Thế nhưng vấn đề an toàn không thể sơ xuất.
Thị vệ xung quanh vội vã ôm quyền, mang theo ánh mắt tôn sùng kính nể, nghiêm túc nhận thức được không có trả lời lại.
- Thiếu đảo chủ, cơm tối đã chuẩn bị xong. Đảo chủ gọi người qua ăn cơm.
Lúc này có thuộc hạ tới bẩm báo.
- Được, ta tới ngay.
Sở Vân gật đầu, trước lúc rời đi lại căn dặn.
- Mấy ngày này các ngươi khổ cực một chút, bảo vệ thật tốt cho vương tử Mông Phi.
Những thị vệ trung thành và tận tâm nghe xong lời này, thiếu chút nữa xúc động mà rơi lệ. Có một số thị vệ già nhìn bóng dáng Sở Vân rời đi, trong lòng đinh ninh nói:
- Không ngờ thiếu đảo chủ ôn tồn như vậy. Người đã là đệ nhất thiếu niên, nhưng trước sau vẫn vậy. Thiếu đảo chủ Thư gia như vậy, sau này còn có gì
phải lo lắng?
Bữa tối vô cùng phong phú. có Hoàng Kim Tuyết Cáp Nhưỡng Cua Che, Dã Tía Tô Chưng Ốc Đồng, Mật Chích Chân Giò Hun Khói, Minh Lô Khảo Lợn Sữa, Canh Suông Yến Thái, Thơm Ánh Tham Bảo Thang, Uyên Ương Ngũ Trân Quái, Cây Tể Thái Ốc Khô Canh... Tất cả mấy chục món.
Đã rất lâu Sở Vân và Thư Thiên Hào không có ăn cùng nhau, nên cảm thấy rất vui mừng.
Thấy mầm biết cây, từ bữa cơm vừa rồi là có thể thấy được sự phát triển rất lớn của Thư gia đảo. Nếu đổi lại là trước đây, bất quá cũng chỉ bảy món, nguyên liệu nấu ăn cũng không quý giá như vậy.
Dược bổ không bằng thức ăn bổ, điều này chính là thưởng thức được thế nhân công nhận. Đồ ăn đối với ngự yêu sư mà nói, cũng vô cùng quan trọng. Nó không tạo ra tính kháng dược, sau một thời gian dài công hiệu điều dưỡng đề cao thân thể vô cùng rõ rệt.
Trong lịch sử, hàng cường giả Vương cấp đều dùng món ăn quý hiếm như Long Can Phượng Tủy, Ngọc Bàn. Chỉ là nguyên liệu nấu ăn của Thư gia có hạn. nếu như hiện nay ngày nào cũng dùng có lè tài chính không đủ.
Sau bữa cơm tối chính là lúc nghị sự.
Tổng cộng năm người Thư Thiên Hào, Sở Vân, cùng với Nhan Khuyết, Du Nha. Hoàng Hiếu là những người cấp cao thực sự của Thư gia.
- Hơn hai tháng qua. Thư gia đảo nghỉ ngơi lấy lại sức, đã điều chinh ổn định. Có Thể nói đã sẵn sàng ra trận, chờ thời điểm xuất phát. Mấy ngày gần đây, Hoàng Tướng Quân vẫn đề nghị lão phu xuất binh chinh phạt tứ phương. Ngày hôm nay chúng ta sẽ bàn thảo về việc này.
Thư Thiên Hào lên tiếng nói, đi thẳng vào vấn đề.
- Đúng vậy.
Hoàng Hiếu đứng dậy, tỉ mỉ thuật lại nguyên nhân.
Bây giờ hắn chính là Thủ Tịch Đại Tướng của Thư gia, sau khi hắn đánh bại Thiết Ngao, địa vị không ai có thể sánh bằng. Trải qua hai tháng, giống như ngọc phát sáng, dáng vẻ lẫm liệt tựa như Ngọa Long thăng thiên tỏa ánh hào quang.
- Thư gia muốn xây dựng bá nghiệp thống nhất quần đảo, cần phải trải qua chặng đường dài. Mối lo lắng lớn nhất của chúng ta chính là các quần đảo lớn mạnh xung quanh muốn xuất binh tiến đánh chúng ta. Trong lịch sử Chư Tinh Quần Đảo, có rất nhiều trường hợp giống như chúng ta, rất nhiều thế lực có khả năng xưng bá. Thế nhưng mỗi khi có được thành tựu lại bị các hải đảo có thế lực khác liên hiệp vây công triệt để sự phát triển.
- Tuy rằng hiện nay chúng ta phát triển lớn mạnh, thế nhưng trong lúc này trên quần đảo bầu không khí đang yên tĩnh hỏa bình. Chúng ta phát triển, bọn họ cũng phát triển. Dù sao chúng ta chỉ là thế lực một đảo, về lâu về dài đối với chúng ta vô cùng bất lợi. Phải chủ động tấn công, dùng chiến tranh đối lại chiến tranh.
Trong thời gian Hoàng Hiếu nghiên cứu. biết mình biết người. chậm rài nói. Không chỉ nêu ra tình hình quân ta, đồng thời cùng so sánh với các thế lực hải đảo khác. Sau trận đại chiến Thư gia đảo đã lấy lại sức. Chính là nhân cơ hội có được ưu thế về nguồn lính sung túc mở rộng địa bàn. Nếu như để cho các đảo nhỏ khác đều nghỉ ngơi hồi phục lại thì đã quá chậm.
Hoàng Hiếu nói xong, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Sở Vân.
Trên thực tế, chuyện này bọn họ đã sớm bàn bạc từ lâu rồi.
Sở Vân là thiếu đảo chủ Thư gia, uy tín sớm đã đi vào lòng người. Cho dù Thư Thiên Hào đột nhiên buông tay mặc kệ, Sở Vân cũng có thể nắm giữ thế cục.
Mấu chốt chính là các vị ở đây, cho dù là Nhan Khuyết, Du Nha, hay Hoàng Hiếu đều là do chính Sở Vân mời đến. Trong lòng những người này, địa vị của Sở Vân còn cao hơn cả Thư Thiên Hào.
Bởi vậy ý kiến của Sở Vân đương nhiên rất quan trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.