- Thật không hổ danh là Bắc Quang Quang, mắt sáng như đuốc.
Sở Vân bị nắm thóp, cũng không bối rối, hắn thậm chí cười rộ lên. Phi Yến vẫn không ngừng giãy dụa nhìn thấy hắn cười, nhất thời trong lòng nhất định, vô cớ sinh ra một loại tự tin, cảm giác được an toàn.
Ánh mắt của Bắc Quang Quang ngược lại nhấp nháy. Hắn ý đồ đả kích tự tin của Sở Vân, thế nhưng lại phát hiện tiểu tử này lại dày dặn đến như vậy. Nếu hắn giả vờ trấn định, phần tâm tính này thực sự đáng sợ. Nếu hắn không phải giả bộ, tất nhiên sở hữu con bài chưa lật, có thể cứu người trên tay mình.
Bởi vậy bất kể Sở Vân có giả bộ hay không, Bắc Quang Quang đều cảm thấy có một sự kiêng kỵ.
- Ta lại sản sinh lòng kiêng kỵ đối với một kẻ vãn bối hậu sinh mới 15 tuổi sao?
Nhận thấy tâm tình của mình, vị cao thủ ngang dọc đã lâu này cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng suy nghĩ kỹ càng, cũng phải thừa nhận, Sở Vân xác thực có khả năng khiến mình kiêng kỵ như vậy.
Bắc Quang Quang chưa từng gặp người thanh niên nào có tâm tính, thiên phú, hay thực lực khác biệt như hắn.
- Thiên Hồ cứu người!
Ngay khi Bắc Quang Quang còn đang ngây người suy tư, Sở Vân đã thấy được cơ hội trong mắt hắn, mạnh mẽ bộc phát ra một tiếng gào to.
Bôn lôi tật điện!
Chỉ thấy thiếu nữ Thiên Hồ hóa thành một đạo điện quang, lóe lên lướt qua. Trong nháy mắt nàng biến mất tại chỗ, khi hiện ra đã ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton/1218790/chuong-394.html