Đây chính là hải đồ Chư Tinh Quần Đảo, hắn nhìn đã được hơn nửa đời người, thậm chí còn muốn nhìn tiếp trong quãng đời còn lại. Dã vọng này tồn tại trên mặt hắn. Trên tấm Hải Đồ này, vẽ lên các loại đường cong màu hồng màu xanh lam. Là ký hiệu các cửa hàng, cùng với hải thuyền, mậu dịch và đường biển của Trữ gia. Thế nhưng tại trong đó, thiếu hụt một khối đơn độc. Góc trên phía đông nam, một khối bỏ trống. Đó chính là hải vực Thư gia. Mà những nơi đánh dấu dày đặc trên hải đồ, cũng giải đất trung tâm trong Chư Tinh Quần Đảo, còn lại là Trữ gia chủ đảo. Thư gia đảo xa xôi hoang dã, Trữ gia đảo vừa vặn đối lập, ở vào giải đất phồn hoa nhất, bốn phía thông suốt, xung quanh đều là thế lực nhất lưu. Chính bởi vì ở vị trí này, dẫn đến Trữ gia đảo buôn bán trải rộng khắp Chư Tinh Quần Đảo. Tương tự nhân tố địa lý như vậy, dẫn đến Trữ gia chủ đảo giống như một khối thịt béo, nằm trong tầm ngắm của bầy lang sói. - Nếu có được Thư gia đảo, hải vực thông suốt, nối liền một mảnh. Trữ chúng ta sẽ có hậu phương lớn, có chiến lược thọc sâu, có nguồn mộ lính rất lớn của Thư gia đảo. Muốn có tiền có tiền, muốn có người có người, xưng bá Chư Tinh Quần Đảo, cũng không phải là mộng tưởng! Aizzz, thật đáng tiếc a... Trữ gia đảo chủ hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hiện lên sự cô đơn, đắng chát. Liên quân thất bại, kế hoạch tan biến. Thiên tính vạn tính, đánh giá sai một thiếu niên trẻ tuổi. Sở Vân! Thiếu niên này không thể áp bức. Sở Vân trưởng thành quá nhanh, khởi sự thoạt nhìn lỗ mãng man dũng, nhưng trên thực tế đều rất thỏa đáng, đánh đúng chỗ ngứa. Toàn bộ cuộc chiến, cũng là do hắn không ngừng phát sinh chuyển biến. Thanh niên ưu tú như vậy, vì sao không phải con cháu Trữ gia đảo chúng ta? Cùng với tiếc hận, Trữ gia đảo chủ đau nhức trong đầu. Hắn hiểu rõ, tình cảnh của Trữ gia ngày hôm nay, vô cùng xấu hổ. Hắn chính là người khơi mào chiến tranh. Nhưng mà chiến tranh thất bại, hắn gánh chịu phần trách nhiệm, nuốt trái đắng này vào miệng. Hắn hiểu rõ, chính mình phải hy sinh và thỏa hiệp, hiện này việc quan trọng nhất chính là mở cuộc đàm phán hòa bình. ... - Cuộc đàm phán hòa bình sắp tới! Trên đảo Vệ gia, lão tộc Đảo chủ Vệ gia đảo một đời cười khổ nói. - Lúc này đây đàm phán hòa bình, quả thực là việc trọng yếu đối với Vệ gia đảo. Thiết gia, Viêm gia, Phương gia đều có ý đồ muốn chiếm đoạt Vệ gia chúng ta. Mà đàm phán hòa bình có thể cho chúng ta tranh thủ thời gian, thành lập lại hạm đội của chính mình. Nhưng mà thành lập lại hạm đội, nói thì dễ nhưng đứng lên làm lại tương đối khó khăn. Quân Thư gia lần lượt hai lần lên đảo, cướp sạch của cải cất trong kho Vệ gia. Vệ gia bây giờ, đúng là chỉ còn hai bàn tay trắng. … - Vệ gia muốn khôi phục quả thực là nằm mơ nói mộng. Nếu chiếm được Vệ gia, bản đồ Thiết gia chúng ta lại lần nữa được mở rộng! Thiếu đảo chủ Thiết gia Thiết Ngao đứng nhìn hải đồ trước mặt, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu đứng thẳng. Tại phía sau hắn là chư tướng Thiết gia. - Muốn chiếm đoạt Vệ gia đảo, Viêm gia, Phương gia là đối thủ cạnh tranh với chúng ta. Nhưng lực lượng quấy nhiễu lớn nhất cũng không phải bọn họ, mà là Thư gia có hải vực giáp giới. Lần này Thư gia đại thắng, lại cướp sạch Vệ gia đảo, thu được không ít chiến hạm, bắt giữ một lượng lớn tù binh không thể đếm hết. Quân dung nhật thịnh, quả thực xứng đáng với danh hiệu thế lực nhất lưu. Tại hạ cho rằng, thế lực đáng chú ý nhất chính là bọn họ, lực chú ý cũng phải đặt lên người bọn họ. Vừa nói chính là phụ tá của Thiết Ngao, Long Đạo Chi. - Thư gia? Thiết Ngao khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói. - Nghe nói chiến dịch lần này, thiếu đảo chủ Thư gia Sở Vân phát ra ánh sáng kỳ dị. Được người đời gọi là Tiểu Bá Vương? - Sở Bá Vương vẫn luôn là thần tượng ta sùng bái, Thiết Ngao ta tự hiểu chuyện, thề sẽ trở thành nam nhân giống như Sở Bá Vương, dũng cảm tiến tới, tung hoành ngang dọc. Hôm nay, lại xuất hiện một tên hậu bối Tiểu Bá Vương. Mặc kệ hắn rốt cuộc có quan hệ huyết thống hay không, cũng đều là vũ nhục đối với Sở Bá Vương! Cũng chính là vũ nhục của ta! Long Đạo Chi nhẹ giọng nói: - Thế nhưng thiếu chủ, quả thực không thể coi thường Sở Vân... Thiết Ngao xua tay, ngăn không cho Long Đạo Chi nói tiếp: - Ta đã xem qua tin tình báo về hắn. Không có gì đáng chú ý, nguyên lý cũng chỉ là hội trưởng? Mấy năm trước ta cũng từng đảm nhiệm. Phương gia tam tử ư? Trong Thiên Ca Thư Viện cũng không đấu lại ta. Thiên Hồ Tuyệt phẩm? Ta cũng có yêu thú tuyệt phẩm. Thư gia đảo thành cũng dũng mãnh, bại cũng dũng mãnh, cũng chỉ có thể dùng sức mạnh quân lực, không hề có văn sự, thuật cai trị cần có văn võ tương trợ lẫn nhau! Nói tới đây, Thiết Ngao kiêu ngạo cười nói: - Mà Thiết gia ta, lương tướng như mây, mưu thần như mưa, chính là văn võ song hành, là một vương đạo đường đường chính chính. Ngày sau nhất định Thiết gia chúng ta sẽ trở thành bá chủ Chư Tinh Quần Đảo! Hầu như cùng lúc tại Thư gia đảo. - Võ có thể định quốc, văn có thể an bang. Điểm yếu của Thư gia đảo, không phải ở vũ lực mà ở văn sự. Sở Vân nói với Thư Thiên Hào. - Tù binh và chiến hạm của ta rất nhiều, việc tổ chức quân vô cùng dễ dàng. Việc cấp bách chính là dựa vào thành quả thắng lợi phát triển và cũng có hệ thống quan văn! - Tính tình nam nhân Thư gia chúng ta nóng như lửa, thường rất bất cẩn, trời sinh không am hiểu văn sự. Ta cũng biết văn sự chính là một khuyết điểm, nếu như không phải vậy ban đầu cũng sẽ không nhờ tay Trữ gia phát triển kinh tế thương nghiệp. Hài nhi có ý kiến gì hay? Thư Thiên Hào tự hỏi. - Dốc sức mời nhân tài ngoài đảo... Sở Vân chậm rãi nói. Đề cử Nhan Khuyết, sau đó tiếp tục gần hai mươi vị thư sinh theo hắn. Thư Thiên Hào gật đầu đồng ý, trong tận đáy lòng vui mừng khôn xiết. Sở Vân nói xong, hắn đột nhiên vỗ vỗ vào vai Sở Vân: - Bây giờ, nghĩa phụ trực tiếp thoái vị, để tiểu tử con lên lào đảo chủ được rồi. Nghĩa phụ càng lúc càng cảm thấy con đảm nhiệm chức vụ đảo chủ Thư gia đảo phù hợp hơn ta. - Chuyện này... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Sở Vân chau mày, sắc mặt hiện lên vẻ suy nghĩ, quyết định ngả bài. - Nghĩa phụ, thẳng thắn mà nói, hài nhi không có hứng thú với vị trí đảo chủ! Thế giới lớn như vậy, hài nhi muốn thám hiểm xung quanh, tìm hiểu phong tình các nơi, mạo hiểm xông vào hiểm cảnh. Hài nhi muốn đạt tới cảnh giới cao nhất của ngự yêu sư, đây là ước mơ của hài nhi. Nghĩa phụ, người có thể lý giải giúp hài nhi sao? Nói xong, hắn thấp thỏm nhìn về phía nghĩa phụ, những lời này đã nghẹn khuất trong lòng hắn rất lâu rồi. Nói sau không bằng nói trước. Sắc mặt Thư Thiên Hào trầm xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]