- Quả thực là hào dũng à... Thật đáng tiếc, ngôi xao chói mắt quá mức, thường thường đều là lưu tinh. Sớm muộn gì cũng phải ngã xuống!
Hoa Anh vững vàng trấn thủ phía sau chiến trường, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn lên tường thành, Sở Vân xung đột qua lại, đẩy lui tướng lĩnh tường người từng người lại phía sau.
Hắn bỗng nhiên rút ra Bách Hoa cung, thúc dục đạo pháp Bách Hoa Liễu Loạn.
"Rào rào", hoa vũ bao phủ khắp người Sở Vân. Một mảnh trên tường thành, không chẳng phân biệt được địch ta, nhất thời không rõ ràng. Chỉ còn lại có sắc mặt lạnh lùng của Sở Vân, đứng ngay tại chỗ.
- Hoa Anh!
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt giống như mũi tên, bắn về phía Hoa Anh. Hoa Anh biết vậy, trong lòng cảm thấy căng thẳng, chợt khẽ cười một tiếng.
Toàn thân hắn hoa bào hồng nhạt, dáng vẻ phong lưu không chút gò bó, đối lập lại với chiến hỏa hừng hực xung quanh.
Hắn dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Sở Vân, thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Ngươi đánh bại ta hai lần, giờ là lần thứ ba. Lần thứ ba, dùng kế sách khiến ngươi chết dưới tay ta. Thế sự quanh co, có đôi khi đi ngược lòng người. Đáng tiếc đạo lý này, ngươi sẽ không hiểu được.
Từ phía xa, có Hoa Anh phóng ám tiễn. Cận chiến có ba người Trầm Văn Bác, Viên Tái Bác cùng với Đoạn Thiên Nhai hợp lại. Còn những tướng địch khác thường
thường chạy nhanh chém giết xông đến.
Bởi vì Sở Vân sở hữu Thiên Hồ, mà trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton/1218616/chuong-220.html