- Chính là lợi dụng lúc ngươi gặp khó khăn, thì sao?
Gia đinh đầu mục nghểnh đầu, đảo loạn con ngươi:
- Toàn bộ Chưng Lung đảo đều là phân đảo Cổ gia, đều là thổ địa Cổ gia. Một thợ rèn nho nhỏ ngươi cũng dám cãi lời Cổ gia? Cũng dám khất nợ Cổ gia không trả tiền?
Du Nha há mồm định nói, lại bị Sở Vân ngăn cản:
- Được rồi, hà tất phải chấp nhặt với loại chó săn này.
- Chó săn? Ôi a, cư nhiên dám mắng lão tử! Các huynh đệ, lên cho ta, vả nát miệng thằng nhóc này. Sau đó đập cửa hàng này, hung hăng lục lọi cho ta!
Gia đinh đầu mục rít gào một tiếng, phẫn nộ tới cực điểm, cuối cùng bỏ thêm một câu.
- Nếu không tìm được tiền, trực tiếp bắt đám người này, bán làm nô lệ! Dám khất nợ tiền của Cổ gia! Không có cửa đâu!
Mười mấy tráng hán, phỏng chừng là ngang ngược hoành hành trong thôn đảo nho nhỏ này thành quen rồi, vừa nghe được mệnh lệnh, lập tức thần tình dữ tợn nhào tới.
Sắc mặt Sở Vân đột nhiên lạnh lẽo:
- Vốn đang suy nghĩ trả tiền thuê nhà cho ngươi, hiện tại không cần nữa!
Hắn cũng không cầm đao, tiện tay cầm lấy một cây gậy sắt cởi lò bên cạnh. Trước một vị ác hán nhào lên, Sở Vân liền hung hăng vụt mạnh vào mặt hắn.
Bốp!
Ác hán hét lớn rồi ngã gục, hai gò mã của hắn bị đập trúng, toàn bộ mũi bị gãy hoàn toàn, từ chỗ xương mũi lại dâng lên một cỗ máu tươi.
- A!
Hắn phát sinh tiếng kêu thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton/1218538/chuong-142.html