Chương trước
Chương sau

- Chính là lợi dụng lúc ngươi gặp khó khăn, thì sao?
Gia đinh đầu mục nghểnh đầu, đảo loạn con ngươi:
- Toàn bộ Chưng Lung đảo đều là phân đảo Cổ gia, đều là thổ địa Cổ gia. Một thợ rèn nho nhỏ ngươi cũng dám cãi lời Cổ gia? Cũng dám khất nợ Cổ gia không trả tiền?
Du Nha há mồm định nói, lại bị Sở Vân ngăn cản:
- Được rồi, hà tất phải chấp nhặt với loại chó săn này.
- Chó săn? Ôi a, cư nhiên dám mắng lão tử! Các huynh đệ, lên cho ta, vả nát miệng thằng nhóc này. Sau đó đập cửa hàng này, hung hăng lục lọi cho ta!
Gia đinh đầu mục rít gào một tiếng, phẫn nộ tới cực điểm, cuối cùng bỏ thêm một câu.
- Nếu không tìm được tiền, trực tiếp bắt đám người này, bán làm nô lệ! Dám khất nợ tiền của Cổ gia! Không có cửa đâu!
Mười mấy tráng hán, phỏng chừng là ngang ngược hoành hành trong thôn đảo nho nhỏ này thành quen rồi, vừa nghe được mệnh lệnh, lập tức thần tình dữ tợn nhào tới.
Sắc mặt Sở Vân đột nhiên lạnh lẽo:
- Vốn đang suy nghĩ trả tiền thuê nhà cho ngươi, hiện tại không cần nữa!
Hắn cũng không cầm đao, tiện tay cầm lấy một cây gậy sắt cởi lò bên cạnh. Trước một vị ác hán nhào lên, Sở Vân liền hung hăng vụt mạnh vào mặt hắn.
Bốp!
Ác hán hét lớn rồi ngã gục, hai gò mã của hắn bị đập trúng, toàn bộ mũi bị gãy hoàn toàn, từ chỗ xương mũi lại dâng lên một cỗ máu tươi.
- A!
Hắn phát sinh tiếng kêu thảm thê lương, hai tay che mũi, thân thể co lại thành con tôm, thống khổ phi thường.
Ác hán phía sau nhất tề ngẩn ra. Bị bất thình lình, cộng thêm thiết tru lên thảm liệt tới cực điểm, thực sự khiến hắn càng hoảng sợ.
Bọn họ dừng tay, không có nghĩa là Sở Vân ngừng tay.
Hừ lạnh một tiếng, Sở Vân cầm gậy sắt huy vũ sinh gió, suốt nửa năm vừa qua, hắn ăn chính là đồ ăn thượng đẳng, dùng chính là đan dược bổ dưỡng nhất, lại có Thiên Hồ, Túy Tuyết Đao, Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ, tam đại linh khí cải tạo, tố chất thân thể đã tăng lên mấy cấp bậc.
Những tráng hán bình thường ngày, ngay cả một đầu yêu thú cũng không có. Thân thể của con người làm sao là đối thủ của hắn.
Trong lúc nhất thời Sở Vân xông vào giữa đoàn người, những chỗ lao tới đều coi như răng cửa tung bay, tay đứt chân đứt, máu tươi văng khắp nơi, da tróc thịt bong.
- Mẹ ơi!
Gia đinh đầu mục nhìn tình thế không thích hợp, lập tức chạy trối chết.
Nhưng đâu thể chạy trốn được Sở Vân.
Gậy sắt trong tay vừa kéo, lập tức y phục phía sau lưng hắn bị vụt nát vụn. Đầu mục gia đinh hét thảm một tiếng, giống như bị điện giật, hai tay vô thức che vết thương.
Sở Vân giơ lên một cước, đạp hắn bay thật xa, phịch một tiếng rơi xuống dưới đất.
- Không phải ngươi muốn tiền thuê nhà sao? Đây là tiền thuê nhà, cẩn thận nhận lấy!
Sở Vân cười lạnh một tiếng, gậy sắt vung vẩy như gió, xoẹt xoẹt xoẹt, từ đầu tới chân gia đinh đầu mục đều chiếu cố một lần.
Gia đinh kêu lên thảm thiết liên tục, lăn lộn trên mặt đất, lớn tiếng cầu xin tha thứ, tiếng hét vang khắp Chưng Lung Đảo.
- Xem ra ngươi rất có thể kêu gọi a?
Biểu tình của Sở Vân lạnh lùng, trọng điểm chiếu cố cái miệng của hắn, thẳng cho tới khi vụt gãy toàn bộ răng của hắn mới dừng lại. Cánh tay chấn động, gậy sắt run lên, lập tức rải một đường máu tươi trên mặt đất.
Gia đinh đầu mục đã hoàn toàn bị hôn mê, giống như chó chết, nằm bẹp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích. Nguồn: truyentop.net
Trong thôn có rất nhiều người chạy ra xem, mắt thấy tình cảnh như vậy đều lớn tiếng trầm trồ tán thưởng.
- Tốt, đáng đánh a, thực con mẹ nó thống khoái!
- Chó săn Cổ gia cũng có ngày hôm nay!
- Đáng đời, có báo ứng!
Cũng có người khuyên Sở Vân nói:
- Người thiếu niên, ngươi đi nhanh đi. Thế lực Cổ gia rất lớn, đánh chó săn, chủ nhân sẽ nhảy ra ngoài.
- Nhanh nhanh thu thập một chút, nhanh chóng rời đi. Chúng ta đều giữ bí mật cho ngươi.
- Cổ gia? Vậy để bọn họ tới được rồi.
Sở Vân cười nhạt, hắn cũng không e ngại. Trở về cửa hàng, quay về phía đám ác hán nằm dài trên mặt đất quát:
- Cút!
Cả đám án hán đều giật mình sợ hãi, nhe răng trợn mắt từ dưới mặt đất đứng lên. Cả đám chật vật không tốt, cúi đầu lui lại, không dám nhìn Sở Vân lấy một cái, nhất là tên gia đinh đầu mục, nháy mắt đã bỏ chạy đi.
- Tiểu Vân a…
Vẻ mặt Du Nha đại sư tràn đầy lo lắng.
- Du Nha đại thúc yên tâm, không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục ăn.
Sở Vân khoát tay, cười ha hả, khiến người khác không thể tưởng tượng được thiếu niên lãnh khốc vừa rồi là cùng một người.
Du Nhã được trấn an, bốn người tiếp tục ăn.
Vừa ăn xong không lâu, chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân ầm ầm.
- Tên vương bát đản nào dám đánh tiểu cửu của ta! Lăn ra đây cho ta!
Thanh âm ngạo mạn, truyền vào trong cửa hàng.
Du Nha đứng dậy, lại bị Sở Vân ngăn cản.
- Là ta!
Sở Vân cười nhạt liên tục, đi ra khỏi cửa, nhìn thấy một đám người vây xung quanh một nam tử mập mạp, trông rất hùng hổ, hiển nhiên là khởi binh hỏi tội mà đến.
- Ô, ô ô ô!
Bên người mập mạp chính là gia đinh đầu mục toàn thân đều bị bao phủ bởi băng vải trắng tinh. Nhìn thấy Sở Vân hiện thân, trong mắt hắn nhất thời phụt ra quang mang hung ác độc địa, chỉ vào Sở Vân, lại bởi vì đầu lưỡi xưng lớn, nói không ra lời, chỉ có thể kêu loạn.
Tên mập mạp kia nhìn thấy Sở Vân tức thì chấn động, ánh mắt dừng lại một chút trên thanh đao đeo phía sau lưng Sở Vân, nhất thời không thể che giấu được vẻ kinh hãi trong mắt.
- A, xin hỏi các hạ có phải là thiếu đảo chủ Thư gia đảo, thiếu niên anh hùng giết chết Tàn Lang, năm ấy mới mười ba tuổi đã đăng Tuấn Kiệt Bảng, Sở Vân thiếu gia?
Mập mạp chắp tay, thần tình túc mục tới cực điểm.
Tên gia đinh đầu mục nhất thời không không nổi, ngơ ngác nhìn mập mạp.
- Đúng thì thế nào?
Sở Vân nhấc lông mày.
- Ha ha a…
Trên mặt mập mạp nhất thời hiện lên nụ cười tươi dối trá, con mắt hầu như híp lại thành một đường, trong đó nhấp nháy tinh quang.
- Tại hạ là đại quản gia Cổ gia Cổ Nhân Hòa, nghe được trong đó có chút hiểu lầm, đặc biệt tới đây giải thích một chút.
Kim Bích Hàm cũng hiện lên, đứng một bên cười nhạt:
- Phong cách giải thích hiểu lầm của ngươi rất đặc biệt nha, dẫn theo một đám người tới đây, còn có một số ngự yêu sư, đằng đằng sát khí. Người khác còn tưởng rằng ngươi tới tìm phiền toái nha!
- Nói chi vậy!
Cổ Nhân Hòa vội vã xua tay:
- Những tiểu lâu la này căn bản không thể sánh được một ngón tay của Sở Vân thiếu gia a.
Cho dù tại hạ có thêm mười lá gan cũng không dám lỗ mãng, cũng thỉnh vị thư sinh đại nhân này chớ hoài nghi thành ý của tại hạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.