Dị biến xuất hiện. Chỉ trong nháy mắt, đạo hàn quang kia đã đâm xuyên qua thân thể Điền Chấn, hắn kêu to một tiếng, cả thân người đẫm máu đổ gục xuống. Trong lúc đó, hai bên tả hữu đồng thời lại có hai đạo lục quang bắn tới, một đạo đánh về phía Tây Môn, đạo còn lại trực chỉ về phía Điền Chấn đang nằm trên mặt đất. Cơ thể Tây Môn ngay lập tức thụt lùi lại, động tác của hắn nhanh như thiểm điện, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm mảnh, nhỏ, dài như cây đũa, mũi kiếm nhọn hoắt, quét ngang một nhát, keng một tiếng, không ngờ khuấy động tạo thành mấy đóa hoa lửa rực rỡ. Đúng lúc này, một đạo lục quang khác đã lao tới trước mặt Điền Chấn. Sau khi ngã xuống đất, Điền Chấn đã mất đi khả năng di chuyển, hoàn toàn không còn chút năng lực phản kháng nào nữa. Hình dáng Tây Môn tựa hồ hết sức chật vật, một kiếm vừa đỡ lấy hàn quang bắn về phía mình đã làm cả cơ thể hắn chấn động, dáng vẻ dường như có chút thảm hại… nhưng Tiểu Lôi từ xa lại thấy được sự không hợp lý. Nguyên nhân là Tiểu Lôi đã bắt gặp được ánh mắt của Tây Môn! Đó là một ánh mắt âm u lạnh lẽo, tỉnh táo, trầm ổn, âm hiểm, còn mang theo vài phần giễu cợt. Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt của một người trong tình huống chật vật hẳn phải có. Chỉ một cái liếc mắt đó, Tiểu Lôi đột ngột thay đổi quyết định của mình, hắn không trực tiếp rời đi nữa, cơ thể liền biến mất trong không trung. Bách! Đạo lục quang kia không đâm trúng Điền Chấn, mà lại đâm thẳng xuống đất, chẳng ngờ lại là một thanh tiểu đao dài khoảng nửa thốn (5cm),thân đao xanh biếc. Cũng không biết làm bằng vật liệu gì, thanh đao vừa cắm xuống mặt đất, lập tức nứt ra thành một khe hở, đất xung quanh bị lực xung kích bắn văng ra. Thanh đao cắm sâu vào lòng đất, chỉ để lại một bộ phận lớn bằng ngón tay ló ra ngoài. Ngay lúc vừa rồi đao phong cơ hồ sắp đâm vào cổ Điền Chấn, nhưng không ngờ bất thình lình hắn lại lăn sang bên cạnh nửa mét, khiến cho nhát đao này đâm trượt. Với sức mạnh của nó, nếu bị đâm trúng, sợ rằng cổ Điền Chấn đã bị cắt đứt ngay tại đương trường. Đúng lúc này, vẻ mặt Tây Môn mới thực sự biến đổi, ánh mắt hắn lộ ra thần sắc kinh ngạc thật sự, rồi đột nhiên lóe lên một tia sáng, sắc như lưỡi dao. Động tác của hắn hết sức kỳ quái, tay phải vẫn nắm chặt đoản kiếm mảnh như chiếc đũa kia, tay trái giơ ra, thủ chưởng đưa ngang một cái, từ trong lòng bàn tay từ từ nhỏ xuống một giọt máu tươi….. Nếu lúc này có thể có máy ảnh đem cảnh tượng vừa chụp phát lại một cách chậm nhất thì nhất định thấy được rõ ràng. Ban nãy, khi thanh đao sắp đâm đến người Điền Chấn thì Tây Môn cũng đồng thời xuất thủ, động tác của hắn không ngờ còn nhanh hơn so với ánh đao. Xem ra, hắn hình như muốn dùng chính tay của mình để cứu Điền Chấn, từ động tác bàn tay của hắn có thể thấy hắn không ngờ lại cố ý dùng chính thủ chưởng của mình để chộp lấy đạo đao quang kia. Đáng tiếc là khi hắn mới vươn tay ra được nửa phân, thì bỗng nhiên có một cỗ khí lực bắn vào tay hắn, đồng thời cũng đẩy đoản đao đang bắn về phía Điền Chấn kia lệch ra nửa mét. Tây Môn hết sức kinh ngạc, ánh mắt rất cảnh giác, mục quang quét xung quanh một vòng rất nhanh, cuối cùng dừng lại ở trên mặt đất. Sau đó, hắn hình như phát hiện ra cái gì đó, sắc mặt đột nhiên đại biến, nheo mắt phẫn nộ. Hắn nhìn sang Điền Chấn bên cạnh, tại chỗ Điền Chấn nằm đó, có một đoạn cây khô, dài khoảng mười phân, vết cắt đoạn cây đó cực kỳ sắc gọn. Ngay sau đó, ánh mắt Tây Môn đảo nhìn về phía sau dò xét. Bởi vì khoảng cách giữa hắn và Điền Chấn với thân cây gần nhất ở chung quanh cũng phải hơn hai mươi mét. Tây Môn do dự một lát, sau đó hắn dường như đã hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, sau đó cố ý dùng một loại thanh âm mang theo vài phần kinh hoảng cùng phẫn nộ lớn tiếng kêu lên: "Người đâu! Có thích khách!!!" Tiểu Lôi đâu? Tiểu Lôi hiện tại đã phi thân ra phía trái trang viên Điền gia, cơ thể chỉ nhoáng lên một cái, hắn đã ở ngoài trăm thước. Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, hắn không trực tiếp đến cứu Điền Chấn, mà chỉ tiện tay quăng ra một đoạn cây khô, đẩy văng một đao trên cổ Điền Chấn…… Vì sao? Bởi vì ánh mắt của Tây Môn, nhất là vẻ giễu cợt, dửng dưng, lạnh lẽo như một khối hàn băng trong mắt gã, khiến Tiểu Lôi trong nháy mắt phán đoán ra, vẻ ngoài chật vật của gã chỉ là giả vờ mà thôi. Sau khi bắn ra đoạn cây khô, Tiểu Lôi lập tức động thân, mục tiêu của hắn là phía bên trái, hướng phát ra đao kia. Nếu nói đến tốc độ, trên thế gian này e rằng thật sự không ai có thể nhanh hơn hắn được. Tại Tiên Lâm thịnh hội, hắn trong vòng hai nén hương đi khắp trời nam biển bắc tứ phương mấy vạn dặm. Lúc này thân hình hắn vừa động, đã đứng ở ngoài trăm mét, trong nháy mắt đã ra ngoài trang viên Điền gia. Bên trái trang viên Điền gia, ở phía trên cao một cây đại thụ phía đằng sau, có một cái bóng màu lục trượt từ trên cây xuống dưới đất. Động tác người này giống như linh miêu, cả người hết sức nhanh nhẹn, chỉ khẽ khom thân một cái, đã biến mất trong bụi cỏ. Địa thế nơi này hơi cao một chút so với trang viên Điền gia, vốn dĩ với hệ thống bảo vệ của Điền gia, nơi này cũng không phải là không an bài phòng ngự, nhưng Tiểu Lôi chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra thiết bị giám sát được che dấu rất tốt tại nơi này đã bị phá hủy, hơn nữa hiển nhiên trang bị phòng ngự bằng tia hồng ngoại cũng đã mất tác dụng. Tiểu Lôi không hề do dự, lập tức bám theo người nọ lủi vào trong rừng cây. Địa phương này là nơi cư ngụ của tất cả những người có tiền của Nam Đô, cũng là nơi có địa thế phong thủy vượng nhất. Một ngọn núi cao hơn mực nước biển chưa đến trăm mét án phía trái Nam Đô, cùng với đại hải xa xa dõi nhìn nhau. Hình dáng cả ngọn núi như một cung tròn vi diệu, tất cả phù hợp với yêu cầu tụ phong tàng khí trong phong thuỷ. Đặc biệt là dưới phía bên trái núi có một chỗ gồ lên rất xảo diệu, hình dạng ước chừng cao bốn năm mét, lại vừa khéo hợp thành một địa thế tuyệt diệu "Rồng ngẩng đầu". Cho nên, cơ hồ cả Nam Đô, thậm chí phú hào địa khu chung quanh, đều nguyện ý đưa gia đình bố trí ở nơi phong thủy cực tốt này. Mấy đại phú hào thuận tiện tới nơi này ổn định cuộc sống, thậm chí bỏ vốn xây dựng một con đường tiêu chuẩn quốc tế, quanh co theo thế núi mà lên, cũng khiến cho giá trị đất trên núi này bị đội lên cao ngất. Dù sao, địa phương cũng chỉ lớn có vậy. Tiểu Lôi cũng biết, mặc dù toà nhà cùng trang viên Điền gia so với trang viên ở khu ngoại ô của mình còn nhỏ hơn một chút, nhưng xét giá trị, lại hơn trang viên của mình ít nhất mười lần! Nhưng chính bởi vì địa hình của nơi này… cũng khiến cho việc bảo vệ trở nên khó khăn rất nhiều. Nơi này là núi, mặc dù núi tịnh không cao, chỉ là kiểu núi nhỏ như đồi điển hình của nam phương mà thôi, nhưng dẫu sao cây cối cũng mọc thành cụm, mặc dù trải qua quy hoạch tu chỉnh, nhưng cây cối chung quanh chắc chắn là nơi mai phục tuyệt diệu. Trên thế giới này người càng có tiền càng sợ chết - hoặc có thể nói là có người có tiền bình thường nội tâm đều có quỷ. Đặc biệt không tiếc hao phí tiền của để nâng cấp hệ thống phòng vệ nhà mình cực kỳ nghiêm mật. Tiểu Lôi dọc đường đuổi xuống, ít nhất đã phát hiện ba bốn cái thiết bị giám sát hiện đại nhất, nhưng không một ngoại lệ đều bị phá hủy hết. Tên gia hỏa phía trước tựa hồ rất quen thuộc với địa hình nơi đây, thân hình mặc dù chạy băng băng với tốc độ cao, nhưng rẽ quặt, chạy thẳng, đều phi thường nhanh chóng, không ngừng lại chút nào. Tiểu Lôi vô thanh vô tức theo ở phía sau, sau vài phút, hai người kẻ trước người sau đã chạy ra khỏi cánh rừng, không ngờ đã tới dưới chân núi! Dưới chân núi là một công nhân đang đào khơi dòng chảy. Nước sông này đặc biệt được đào cho chính mấy chục hộ phú hào cực kỳ giàu có trên núi, phía dưới con sông còn có một con lạch ngầm, để thải nước bẩn. Để nói rằng người có tiền vì môi trường cư ngụ của mình, thật sự là không tiếc vốn liếng. Tên gia hỏa phía trước đã chạy tới bờ sông, không ngờ là không hề dừng lại, vươn người nhảy lên chúi đầu xuống dòng nước. Động tác nhảy cầu của hắn phi thường nhanh nhẹn, giống như một loại động vật nào đó, mặt nước trong nháy mắt lại không bắn lên bao nhiêu bọt nước! Tiểu Lôi theo phía sau, hắn vẫn sử dụng ẩn thân thuật, mắt thấy người này nhảy nước, không khỏi thở dài, trong lòng cười khổ: ai, hiện tại đã chớm đông, khí trời bắt đầu khá lạnh, chẳng lẽ còn muốn tiểu gia phải bơi lội trong nước lạnh sao? Tiện tay móc ra một viên Tị thủy châu, Tiểu Lôi sau đó cũng nhảy xuống nước. Bởi vì cầm Tị thủy châu trong tay, trong nháy mắt, dòng nước như tự động tách ra, hình thành một rãnh nước không gian được giấu kín. Gia hỏa kia đang lặn trong dòng nước, tư thế cực kỳ nhẹ nhàng, dường như là chú cá vậy. Làm Tiểu Lôi kỳ quái chính là, đối phương không hề mang bất cứ công cụ hít thở dưới nước nào, nhưng đã lặn được gần mười phút, đối phương không ngờ lại không cần trồi lên để thở! Con sông nhân tạo này cũng không dài lắm, bơi trong chốc lát, con sông đã đến đoạn cuối, biến thành dòng chảy ngầm dốc xuống, Tiểu Lôi biết, tiến tiếp, nước sông từ trên mặt đất sẽ chui vào trong lòng đất, nếu vẫn thẳng tiến, sẽ thông ra biển khơi. Gã gia hỏa kia, không ngờ không chút do dự chui vào dòng chảy ngầm! Tiểu Lôi có phần bị bất ngờ! Bởi vì hắn là thổ địa ở đây, biết rõ chiều dài dòng chảy ngầm này chừng năm km!! Toàn bộ đều chảy trong lòng đất! Hơn nữa càng ngày càng hẹp! Dòng nước ở dưới bề mặt, căn bản là không thể trồi lên mặt nước hít thở! Nói cách khác, đối phương không mang theo bất cứ công cụ lặn nào, thuần túy chỉ dựa vào một ngụm khẩu khí, muốn bơi năm km! Tiểu Lôi biết, trong võ công đông phương, có một loại bế khí công, khi tu luyện đến cảnh giới cao siêu, có thể làm cho người ta ngừng hít thở rất lâu, bất quá cũng trong vòng nửa tiếng đồng hồ là tới cực hạn rồi. Khổ tu giả Tây phương, cũng có thể có bản lãnh tương tự. Nhưng nếu ngừng hô hấp dài đến vài tiếng đồng hồ, vậy không phải là người bình thường có thể làm được! Trừ phi đối phương không phải là loài người, mà là một loại động vật nào đó có thể hít thở dưới nước. Hoặc là, đối phương căn bản biết pháp thuật, hoặc là ma pháp! Nhưng Tiểu Lôi đi theo sau đối phương, lại không cảm giác được một chút ba động ma pháp hay là pháp lực nào! Ánh sáng đã tắt, Tiểu Lôi trong tích tắc quyết định. Theo xuống tiếp! Hắn muốn biết rõ ràng, rốt cuộc là thứ gì đã ám sát Điền Chấn. Càng trọng yếu chính là, vừa rồi trong chớp mắt kia, biểu tình trong ánh mắt Tây Môn làm hắn rất kỳ quái. Rất rõ ràng, Tây Môn chuẩn bị cứu Điền Chấn, nhưng hắn lại cố ý giả trang thành hình dáng thảm hại - hơn nữa, ánh mắt giễu cợt của hắn, biểu thị rõ ràng là đối với lần ám sát này, hắn không chút kinh ngạc! Tiểu Lôi không hề do dự, liền theo đối phương nhập vào dòng chảy ngầm…… Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Lôi theo gia hỏa phía trước trồi lên mặt nước. Gã đó chỉ cách chỗ Tiểu Lôi có năm mét, nổi lên mặt nước, nơi này đã là ngoài biển cả. Nửa tiếng đồng hồ trước, hai người kẻ trước người sau đã ra khỏi dòng chảy ngầm, tới ngoài khơi, nhưng gã kia không ngờ căn bản không có ý dừng lại, vẫn hướng về phía biển khơi sâu thẳm bơi tới. Tiểu Lôi lập tức hiểu ngay, đối phương có người tiếp ứng, hơn nữa địa phương tiếp ứng lại là trên biển. Từ đầu đến cuối đã bơi được mấy km, nhưng động tác cái gã phía trước vẫn rất linh hoạt, không có chút gì là mỏi mệt. Tiểu Lôi dám khẳng định, nếu gã là người bình thường, gã mà đi tham gia thi đấu bơi lội, lấy cái chức quán quân thế giới, hoặc là tham gia hoạt động bơi lội vượt Đại tây dương, phá kỷ lục gì đó, tuyệt đối là việc dễ dàng! Tiểu Lôi bám theo gã, cẩn thận bảo trì khoảng cách, sau đó lặng lẽ trồi lên khỏi mặt nước, trong không khí tràn ngập mùi vị mặn mặn tanh tanh của nước biển, lúc này sắc trời đã là buổi chiều. Tiểu Lôi hơi lo lắng về nhà Điền Chấn. Thế nhưng hắn khẳng định, Điền Chấn không có chuyện gì, dù sao nhát đao trí mệnh kia đã bị mình chặn lại, gã Tây Môn đó với Điền Chấn không có ác ý gì. Chỉ là hiện tại nhà Điền Chấn nhất định đang nháo nhào cả lên. Kha Nhi biết cha mình gặp chuyện bị thương, nhất định là cực kỳ kinh hoảng lo lắng. Tiểu Lôi thở dài. Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn…… Bằng vào linh giác của mình, còn cả tính toán thời gian, hắn biết vị trí trên biển hiện tại của mình đang cách đường bờ biển phía đông ước chừng ba hải lý, đường nét đại lục vẫn rất rõ ràng. Qua ngọ một chút trên biển hơi có gió, khí trời cũng không phải tốt lắm, hơi ảnh hưởng đến tầm nhìn một chút. Qua một lúc, phía xa xa truyền đến tiếng động cơ nổ rất nhỏ. Một con thuyền chậm rãi lướt tới. Đây là một du thuyền tư nhân còn rất mới, số hiệu phía trên vốn thuộc về một câu lạc bộ du thuyền tư nhân. Tiểu Lôi lập tức cẩn thận ẩn núp thật kín, lại thi triển phép ẩn thân thuật lên mình. Sau đó chậm rãi lặn xuống nước. Dù ở dưới nước, hắn cũng có thể thấy rõ ràng phía trên xảy ra cái gì. Thích khách dưới nước bơi hướng về phía du thuyền. Du thuyền tắt máy, đậu tại đó. Gã cuồng bơi lội trồi lên mặt nước, không ngờ dùng một động tác cực kỳ linh xảo nhảy lên boong thuyền. Nguyên lai, vì để ẩn núp trong rừng cây, đối phương mặc một bộ quần áo màu lục, đầu cũng trùm khăn màu lục. Hiện tại sau khi gã nhảy lên thuyền, lập tức cởi bỏ quần áo của mình. Gia hoả này người cao chỉ tầm một mét sáu mươi. Bất quá sau khi cởi quần áo ra, thân thể gã phi thường cường tráng. Dưới lớp trang phục nguỵ trang màu lục, gã chỉ mặc một cái quần soóc kỳ quái, thân trên để trần. Mỗi khối bắp thịt trên người gã đều cực kỳ hoàn mỹ, không hề là cái loại cơ bắp khoa trương, nhưng rất cường tráng, tràn ngập lực lượng cùng sự đàn hồi! Dường như tùy thời đều có thể bùng phát. Càng kỳ quái chính là, lớp lông trên người hắn rất rậm rạp, trên lưng, có hai vết sẹo kéo dài hết cả lưng! Dường như thân thể hắn bị thủ thuật gì đó mở banh lưng ra, sau đó giống như là bị khâu lại. Trên thuyền, khi gia hỏa kia cởi xong quần áo, thì bên cạnh lập tức có người đi tới, đưa cho gã một cái áo dài màu trắng, gã nhanh chóng mặc vào. Trên áo còn có cả mũ, là loại mũ có chóp nhọn nhọn. Dường như là loại mũ dài chóp nhọn của Đảng 3K bên nước Mỹ. (Xem chi tiết tại đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/Ku_Klux_Klan) Gã đó mặc xong quần áo, liền đi đến cạnh khoang thuyền, không ngờ lại quỵ hai đầu gối xuống. Cả cơ thể phủ phục trên mặt boong, hướng về phía trong khoang thuyền cung kính lạy, sau đó dùng cánh tay với đầu gối, từng bước một bò vào. Tiểu Lôi từ từ lặn xuống dưới thuyền, thừa dịp thanh âm động cơ nổ khi thuyền khởi động, hắn từ đuôi thuyền bên trái trèo lên. May mắn là có Tị thủy châu, trên người hắn không hề thấm một giọt nước nào, ngay cả tóc cũng khô ráo. Hắn lặng lẽ lên thuyền, nhìn thoáng qua một người đang đứng trên boong tầng hai. Đó là một nam nhân trung niên, theo đường nét thì là người Tây phương, cũng mặc một cái áo dài màu trắng, chân đỏ, tay đang vịn lan can, ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xa. Tiểu Lôi chú ý thấy trên cổ gã cũng có một vết sẹo, rõ ràng là kết quả của việc phẫu thuật, vết sẹo kéo dài đến dưới cổ áo. Đến gần khoang thuyền, cửa sổ bốn phía đều được đóng lại, ở bên ngoài căn bản không thấy được cảnh tượng bên trong, bất quá việc này đối với Tiểu Lôi mà nói căn bản không thành vấn đề. Với một phép xuyên tường thuật đơn giản, hắn đã lặng lẽ vào được bên trong. Tầng thứ nhất phía trước là khoang điều khiển, cám ơn trời đất, kính khoang điều khiển phía trước dù sao vẫn mở, chưa bị đóng lại, xem ra đám gia hỏa này cũng phải dùng mắt lái thuyền. Phía sau là một cánh cửa nhỏ, đi thông tới khoang thuyền bên dưới. Tiểu Lôi không đẩy cửa, mà trực tiếp xuyên qua cửa lẻn vào. Du thuyền này rất lớn, chắc chắn là loại cực phẩm mà siêu cấp phú hào mới có thể có được. Hai bên có khoang thuyền của riêng từng người, trước mặt là khoang thuyền lớn nhất, tiến vào trong đó, chợt nghe thấy tiếng động. Không gian nơi này rộng khoảng ba mươi mét vuông, bố trí giống như là một tế đường vậy, ngay trước mặt là thần đàn, có hoa tươi thờ phụng, còn có một số dụng cụ kim loại kỳ quái. Thần đài so với mặt đất phải cao hơn một chút. Cái tên cuồng bơi lội đó, đang phủ phục dưới thần đài, trông hình dáng cực kỳ thành kính cung kính, còn mang theo vài phần giống như sợ hãi. Đầu vùi giữa hai tay, miệng thì thà thì thầm cũng không biết đang nói cái gì. Rất rõ ràng, hắn không phải đang nói Tiếng Anh. Mà càng làm cho Tiểu Lôi có phần kỳ quái chính là, thứ được thờ phụng trên thần đài không phải là thần tượng gì đó, cũng không phải bài vị gì đó hoặc là thập tự giá của Giáo hội Tây phương. Trên thần đài, có đặt một cái ghế có hình dạng đặc biệt, trên đó có một người sống đang ngồi! Người nọ cũng mặc áo choàng màu trắng. Từ nước da để lộ trên chân người này mà thấy, màu da trắng nõn vô cùng, trắng đến gần như trong suốt, dường như ngay cả mạch máu dưới da thịt cũng mơ hồ có thể thấy được. Nếu từ góc độ y học mà nói, loại da thịt chắc chắn là trạng thái bệnh tật. Mà cái áo choàng màu trắng người kia mặc, dường như với cái gã cuồng bơi lội là độc nhất vô nhị, chỉ là cái áo mặc trên người này lại tràn ngập một loại khí tức thần bí, cao quý, thần thánh! Gã có gương mặt anh tuấn, đường nét khuôn mặt phảng phất như bức tượng Michelangelo Buonarroti*, lạnh lùng, dường như là đá granite, nhưng đôi mắt, lại tựa như hai viên bảo thạch, sáng lên lấp lánh. Tóc gã màu vàng, nhìn qua rất mềm mại. Nhưng không biết vì cái gì, mặc dù người này ngồi đây, ánh mắt rất có thần, nhưng Tiểu Lôi lại không cảm thụ được từ trên người gã bất cứ…… bất cứ khí tức của sự sống nào! Đúng vậy, cả người gã dường như là một khoảng tĩnh mịch, yên lặng. An tĩnh đến mức dường như không có bất cứ khí tức gì, cứ như là một khối đá chết vậy. "A ……" Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Lôi hiểu ra lý do vì sao mình lại cảm thấy kỳ quái như vậy, chính là vì tên gia hỏa này không có hô hấp. Cho dù là tiếng hô hấp của gã rất khẽ đi nữa, thì Tiểu Lôi chắc chắn cũng sẽ nghe thấy được. Dù sao với tu vi của Tiểu Lôi, chỉ cần là người sống, hô hấp nhẹ đến mấy, cũng không thể gạt được linh giác của hắn. Tên gia hỏa này thật sự không có hô hấp! Nếu không thấy hai mắt gã máy động, Tiểu Lôi thật sự tưởng rằng ngồi trước mặt chính là một xác chết. Tâm niệm hắn khẽ động, phóng ra một tia linh giác, nhằm hướng người kia lan tới, muốn thăm dò xem tim người đó có đập hay không. Mí mắt người kia rủ xuống, lạnh lùng lắng nghe gã cuồng bơi lội phía dưới giải trình. Ngữ khí tên này càng ngày càng cung kính, tràn ngập vẻ cầu xin, hèn mọn. Tiểu Lôi mặc dù nghe không hiểu ngôn ngữ của gã, nhưng cũng có thể minh bạch gã đang thỉnh tội. Dù sao thì gã đã ám sát thất thủ. Đúng lúc linh giác Tiểu Lôi vừa mới phóng tới chỗ người kia trên thần đài, đột nhiên ánh mắt gã chợt lóe lên, bất thình lình quay phắt đầu lại, mục quang sắc bén bắn về phía Tiểu Lôi đang ẩn thân. Hắn có thể cảm ứng được linh giác của ta. Đó là phản ứng đầu tiên trong đầu Tiểu Lôi. Lập tức, người kia cũng động thủ, gã đột nhiên đứng dậy, ngón tay chỉ thẳng vào nơi Tiểu Lôi đang đứng, miệng dùng một thứ ngôn ngữ cổ quái niệm ra một câu hết sức kỳ lạ. Bằng cảm giác, Tiểu Lôi cơ hồ có thể khẳng định, đây dường như là một loại chú ngữ pháp thuật gì đó. Quả nhiên, khi miệng hắn vừa niệm xong câu chú kia, ở nơi Tiểu Lôi đang đứng, từ trên phía đỉnh đầu đột nhiên có một luồng ánh sáng kỳ quái bất thình lình chiếu xuống. Cảnh tượng này thập phần quỷ dị, Tiểu Lôi rõ ràng đang đứng trong khoang thuyền, phía trên đỉnh đầu cũng là cabin thuyền, nhưng luồng ánh sáng này, dường như đến từ trời cao, xuyên qua boong thuyền, cứ như vậy trực tiếp chiếu lên người Tiểu Lôi. Sau đó, Tiểu Lôi mặc dù tự mình không nhìn thấy, nhưng hắn bằng vào cảm giác đã khẳng định, sau khi luồng ánh sáng này chiếu trên người mình, ẩn thân pháp của mình đã bị phá giải. Nhìn phản ứng của đối phương lúc này, cũng có thể chứng minh phán đoán của Tiểu Lôi, bọn họ đã có thể nhìn thấy hắn. Gã cuồng bơi lội đang phủ phục trên mặt đất vừa nghe thấy người trên thần đài hô quát, liền lập tức nhảy dựng lên, đôi con ngươi trong nháy mắt biến thành màu xám, nhìn chằm chặp Tiểu Lôi, trong ánh mắt ẩn hiện khí tức tử vong, sau đó cơ thể nhoáng lên lao về phía Tiểu Lôi. Thân thể tên này đang giữa không trung thì lưng liền cong lại…… Tiểu Lôi vài năm trước có xem qua một tiết mục trên tạp chí địa lý quốc gia, nghiên cứu về cách thức săn mồi của loài báo Châu Phi. Hắn nhớ rất rõ ràng, trên truyền hình, loài báo Châu Phi khi bắt đầu săn mồi, cơ thể cũng cong lại như vậy. Căn cứ vào kết quả nghiên cứu, loại động tác này có thể bộc phát sức mạnh đến mức tận cùng. Hơn nữa trên người tên gia hỏa này không ngờ cũng tràn ngập một loại khí tức cuồng bạo như dã thú. Tiểu Lôi không thèm né tránh, hắn chỉ vươn một ngón tay ra. Động tác của hắn đi sau mà tới trước, gã kia chưa kịp đụng vào người hắn thì đã bị điểm trúng mi tâm, lập tức cơ thể gã cuồng bơi lội đó như bị ngừng lại giữa không trung, giống như chú cá rời khỏi nước nằm trên mặt đất, cơ thể cứng ngắc, đến cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích được. Michelangelo Buonarroti* (1475-1564): họa sĩ, nhà điêu khắc thời kỳ Phục Hưng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]