Điền Kha Nhi dường như bị doạ cho kinh hãi, hai mắt thận trọng nhìn chằm chằm Tiểu Lôi, ngưng khóc một lúc. Đến khi nhìn rõ hình dáng Tiểu Lôi, mắt nàng trừng lên còn to hơn so với hạt đào, tựa như không thể tin vào mắt mình, ngẩn người sửng sốt vài giây. Vào lúc này trong hồ bơi, Lôi Hống đã xoay người nhảy lên, thân hình to lớn không ngờ thực hiện một động tác "Nhất phi trùng thiên" có độ khó cao rất đẹp, rống to một tiếng, phảng phất giống như một tiếng sét đánh giữa không trung! Quát: "Tên vương bát đản nào đá ta!!" Tiểu Lôi nhìn rõ ràng hình dáng Điền Kha Nhi, cũng sửng sốt, chỉ cảm thấy miệng có phần đắng ngắt. Lôi Hống vừa nhảy lên, Tiểu Lôi dường như còn đang mơ hồ, ánh mắt chỉ có khuôn mặt Điền Kha Nhi, cơ hồ như phản xạ có điều kiện, tiện tay vung lên, một đạo kình phong hất Lôi Hống bắn ra ngoài, miệng nói: "Lôi Hống ngươi đi chỗ nào xa một chút…." Đáng thương cho Lôi Hống bị trận kình phong này cuốn thẳng ra ngoài đại môn trang viên của mình, còn như bay đến nơi nào, Tiểu Lôi nhất thời trong chốc lát cũng mặc kệ. Lúc này, hắn mới nhìn chăm chú Điền Kha Nhi, cơ hồ là dùng hết khí lực toàn thân mới có thể phát ra vài từ: "Kha Nhi… là… là em?" Điền Kha Nhi cũng ngây ngốc, một hồi lâu sau mới có phản ứng, sau đó cô nàng mới cắn môi, chớp mắt một cái liền ngất luôn vì tâm tình quá kích động. Tiểu Lôi vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, tay án lên lưng Điền Kha Nhi một hồi, đưa một tia nội tức vào kiểm tra, nàng rên rĩ một tiếng, lúc này mới mơ hồ tỉnh lại, nhưng môi đã bị cắn đến bật máu. Máu tươi theo khoé miệng Điền Kha Nhi chảy xuống, nàng bất chấp đau đớn, vẫn cảm thấy ngòn ngọt, hít sâu một hơi, sau đó khóc òa lên, hai tay kiên quyết nắm chặt lấy y phục Tiểu Lôi. Tiểu Lôi tay chân luống cuống, đang trong lúc do dự, Điền Kha Nhi đột nhiên tựa như phát điên, nắm lấy cánh tay Tiểu Lôi mà đánh. Đôi tay bé nhỏ nắm chặt lại hướng về bả vai, ngực Tiểu Lôi nện xuống như mưa. Tựa hồ oán khí trong lòng còn chưa phát tiết hết, dứt khoát cắn một miếng vào bả vai Tiểu Lôi…. Một vết cắn này gây được bao đau đớn chứ. Tiểu Lôi hiện tại cơ hồ đã là thần tiên chi thể, Điền Kha Nhi vừa cắn một miếng, lập tức trên da thịt Tiểu Lôi đã có một cỗ lực lượng nhu hoà hất đầu Điền Kha Nhi ra, khoé miệng còn thêm chảy máu. Điền Kha Nhi đau quá kêu lên một tiếng, rốt cục buông Tiểu Lôi ra, hai tay che mặt ngồi xuống đất khóc rống lên, tiếng khóc cứ nỉ non thổn thức lặp đi lặp lại: "Anh ức hiếp em… anh luôn… ức hiếp em…" Tiểu Lôi vội vàng tiến lên ôm lấy Điền Kha Nhi, gắng sức gỡ hai tay nàng ra, một tay cẩn thận lau máu tươi ở khóe miệng của nàng, cười khổ: "Là anh không tốt… là anh không tốt….vừa rồi bị hất có đau không?" Hắn cười thanh minh, đột nhiên trở tay đánh một bạt tai trên mặt mình, ôn nhu nói: "Là anh không tốt, nếu em chưa hết giận, em cứ đánh tiếp anh vài cái được rồi?" Điền Kha Nhi lại kêu lên một tiếng, nắm lấy cánh tay Tiểu Lôi, đôi mắt mọng nước, nhìn Tiểu Lôi thật lâu, ánh mắt càng ngày càng làm cho người ta yêu thương, lần này nàng lại không khóc thành tiếng nữa, mà lại yên lặng rơi lệ. Tiểu Lôi chỉ cảm thấy trong lòng mình khó chịu từng cơn, nhưng không dám nói gì, sợ mình nói gì đó, Điền Kha Nhi sợ rằng càng khóc nhiều hơn. "Anh… anh… em…. Cuối cùng em lại được gặp anh…" Bả vai Điền Kha Nhi khẽ run rẩy, ánh mắt tràn đầy sắc thái thảm thiết: "Tiểu Lôi ca ca... em…" Tiểu Lôi vội vàng ôm lấy nàng: "Em muốn nói gì thì cứ nói với anh." "Em…" Ngữ khí Điền Kha Nhi đột nhiên trở nên lạnh lùng, nghiến răng nói: "Em… em rất hận anh!!" Nàng lùi hai bước, nhìn chăm chăm Tiểu Lôi, nghiến răng nói: "Anh còn nhớ rõ anh đã nói gì với em không? Anh còn nhớ rõ không? Anh có nhớ đã nói với em bao nhiêu lần không? Anh đã gạt em bao nhiêu lần? Em đã đợi anh bao nhiêu lần?" Tiểu Lôi không nói gì. "Tiểu Lôi ca ca…" Ánh mắt Điền Kha Nhi đột nhiên trở nên trống rỗng. Mục quang lướt qua người Tiểu Lôi, nhìn về phía xa: "Lần đầu tiên lúc em gặp anh… anh nhìn em cười rất xấu xa… cho tới bây giờ, em chưa gặp qua loại người như anh… trong trường học, anh rủ em đi cùng anh, em liền đi cùng anh… anh nói anh thích em….. em liền trao trái tim cho anh… anh nói em đợi anh… em liền đợi anh… nhưng mà trong lòng anh thật sự đã từng yêu em chưa? Tiểu Lôi ca ca…" Nàng rốt cuộc đặt ánh mắt lên người Tiểu Lôi, mục quang tràn đầy u oán: "Lúc sinh nhật em, anh đến, ngày đó em đã cho rằng anh sẽ luôn luôn ở bên em… nhưng buổi tối đó anh liền bỏ đi… hơn nữa sau đó không có tin tức gì… em khóc suốt một buổi tối… ba gửi em ra nước ngoài, em vẫn không vui… nếu không phải ngày đó gặp được anh tại chùa…. Em tưởng rằng con tim mình đã chết…. nhưng ông trời lại khiến cho chúng ta gặp mặt… anh đưa em về nhà… anh! Anh còn nhớ rõ anh nói với em như thế nào không?" Đối diện với mục quang thê thảm của nàng, thanh âm Tiểu Lôi có chút gượng gạo, trong lòng tràn ngập áy náy: "Anh..." "Anh bảo em đợi anh! Anh lại để em đợi anh!" Điền Kha Nhi nói, lại rơi lệ: "Lần này, em vẫn nghe lời anh… em đợi suốt ba năm! Ba năm…" Nàng chậm rãi lắc đầu: "Tiểu Lôi ca ca. Lúc em vừa mới biết anh, là mười tám tuổi… hiện tại em đã hai mươi hai tuổi rồi… từ lúc chúng ta quen nhau, đến bây giờ, đã hơn bốn năm… nhưng mà bốn năm qua, chuyện em làm nhiều nhất chỉ là đợi!" Tiểu Lôi không biết nói gì. Đời người có bao nhiêu lần bốn năm đây? Nhưng đối với các cô gái mà nói, đó là bốn năm hoàng kim nhất trong cả đời, quý giá nhất, xinh đẹp nhất! Thiếu nữ nào không mơ mộng tình yêu? Bốn năm trong đời tràn ngập ảo tưởng mỹ lệ, nhưng bởi vì mình, mà khiến cho người con gái này kiên trì chờ đợi như vậy. Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi lại không nhịn được đánh cho mình một bạt tai. Điền Kha Nhi lắc lắc đầu, tiến lên nắm lấy tay Tiểu Lôi, ngăn Tiểu Lôi tiếp tục đánh chính mình, sau đó lại chậm rãi buông ra. Nàng ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Tiểu Lôi: "Tiểu Lôi ca ca… em hỏi anh một chuyện... lúc trước, anh thật sự thích em sao? Hay là bởi vì…?" Nàng đột nhiên lộ ra nụ cười thê thảm: "Hay là bởi vì… Lôi đại tỷ để anh tới tiếp cận em?" Thân thể Tiểu Lôi lập tức cứng đờ ra, thoáng giật mình nhìn Điền Kha Nhi. Điền Kha Nhi lắc đầu, nhẹ nhàng lau lệ ngân trên mặt, nhưng nước mặt càng lau lại càng nhiều: "… Anh rất giật mình sao? Kỳ thật em đã biết rồi… anh tiếp cận em, sau đó Lôi Hống ca ca huỷ bỏ hôn ước với nhà chúng em… những điều này là ba ba nói cho em, em là nha đầu ngốc nghếch, không hiểu cái gì, nhưng em không phải là đứa ngu… ai, Tiểu Lôi ca ca, vốn ba ba nói những điều này với em, em còn không tin… nhưng mỗi lần sau khi anh xuất hiện, liền biến mất rất nhanh, trong lòng em vốn tồn tại một tia hy vọng…. em vẫn cho rằng trong lòng anh hẳn là có vài phần thật sự thích em…. Nhưng thời gian em đợi càng dài, trong lòng lại càng sợ hãi…" Tiểu Lôi tiến tới một bước, muốn ôm lấy nàng, nhưng Kha Nhi lập tức lùi về phía sau, lắc đầu: "Không cần! Anh đừng chạm vào em!" Ánh mắt nàng xuất hiện vài phần oán khí: "Lần trước anh đưa em trở về nhà, liền biến mất ba năm! Ba năm nay, em không tìm thấy anh… em chỉ biết tìm đến Lôi Hống ca ca, nhưng anh ấy cũng không tìm thấy anh... em mỗi ngày đều lo lắng cho anh… anh có biết ba năm nay em chịu đựng thế nào không?" Tiểu Lôi lắc đầu. Điền Kha Nhi thở dài: "Em không phải là mấy nữ nhân trong nhà anh… Lôi Hống ca ca nói, anh xuyên lưỡng tấn hồi gia lý, phải thật lâu mới có thể trở về. Em nghe lời Lôi Hống ca ca nói, lúc này mới thoáng yên tâm một chút. Trong lòng em vẫn nhớ lời anh nói với em, em liền ở nhà ngoan ngoãn chờ anh trở về, chờ anh tới đón em…" Nàng đột nhiên nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo vài phần tự giễu cợt: "Ba năm, thật sự anh đã trở lại… tháng trước anh đã trở về nhà… nhưng anh có từng nhớ tới em? Anh có từng nhớ tới trong thành phố này còn có một cô gái như em mỗi ngày đều ngồi ở nhà thầm gạt lệ chờ anh?" "Anh…" Tiểu Lôi nói được một từ, rồi lại ngưng bặt. Thật tâm mà nói, trong lòng Tiểu Lôi cảm thấy rất hổ thẹn. Địa vị của Điền Kha Nhi trong lòng Tiểu Lôi, nói thật ra, có chút kỳ quái. Nếu nói đúng cảm tình với Điền Kha Nhi, Tiểu Lôi đối với nàng vị tất đã yêu đương sâu đậm. Không thể phủ nhận, Tiểu Lôi rất thích Điền Kha Nhi, thích vẻ mỹ lệ của nàng, thích tính đơn thuần của nàng, thích sự si tình của nàng. Thế nhưng nói cho cùng, điều kiện tiên quyết lúc đầu hắn tiếp cận Điền Kha Nhi, là do sự uỷ thác của tỷ tỷ Lôi Hống. Đương nhiên, Tiểu Lôi không hề quên Điền Kha Nhi. Chỉ có điều, trong lòng hắn không hề thật sự đặt Điền Kha Nhi cùng địa vị với mấy nữ nhân trong nhà, tỷ như Diệu Yên, Nguyệt Hoa. Trong lòng hắn, e là cho rằng một hồi cảm tình của Điền Kha Nhi đối với mình, chỉ như của một trong rất nhiều thiếu nữ đang mơ mộng yêu đương a. Hắn thậm chí ngây thơ nghĩ rằng, có lẽ sau vài năm nữa, Điền Kha Nhi đã qua cái tuổi niên thiếu tràn đầy ảo tưởng, sau khi trưởng thành, e rằng trong lòng đã quên mất mình. Nhưng hắn không nghĩ tới. Điền Kha Nhi không ngờ thật sự vì mình mà đợi suốt ba năm! Mà xét về bản chất, do áy náy đối với mấy người Diệu Yên, Nguyệt Hoa, hắn quả thực cũng không muốn lại trêu chọc nữ nhân khác nữa. "Anh muốn nói gì?" Điền Kha Nhi lắc đầu: "Sau khi anh trở về, liền lập tức về nhà, em biết trong nhà anh còn có thê tử, anh còn có nữ nhi… trong nhà anh đã có vài nữ nhân… em tịnh không trách anh…. Em vẫn kiên nhẫn chờ anh đến đón em… nhưng mà cái em đợi là tin tức anh lại ly khai… anh không ngờ lại lập tức mang theo thê tử rời đi, thậm chí cả trong suy nghĩ của anh cũng không có em…. Anh thậm chí không gọi điện thoại cho em, hoặc là một câu hỏi thăm!" Điền Kha Nhi khóc rất thương tâm: "Em nghe Lôi Hống ca ca nói, lần này anh sẽ dẫn Lâm San San trở lại… anh thậm chí nhớ rõ đi tìm nàng… nhưng lại hoàn toàn quên mất em… Tiểu Lôi ca ca, em biết trong lòng anh có rất nhiều người… nhưng anh có biết hay không? Trong lòng em, cũng chỉ có một mình anh, trước kia là như thế, mấy năm này cũng là như thế, sau này cũng vẫn là như thế…"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]