"Đồ ngốc, gọi ba ba đi!" Bảo Nhi nhéo cánh tay của Bối Nhi, sốt ruột dậm chân. Con bé Bối Nhi lại chỉ mở đôi mắt lớn ra nhìn chằm chằm Tiểu Lôi, trong ánh mắt ẩn chứa vài phần sợ sệt cùng chần chờ, đôi môi run rẩy mấp máy, nhưng thủy chung vẫn không mở miệng nói chuyện.
Bảo Nhi tức giận đến phùng mang trợn má, trừng mắt nhìn muội muội của mình, Tiểu Lôi mỉm cười khoát tay, đưa tay kéo Bối Nhi đến trước mặt mình, ôn tồn nói: "Tên của con là Bối Nhi à, ta đích thực là cha của con đây."
Bối Nhi lắc đầu: "Mẹ nói, ba ba của con là một đại anh hùng!"
Tiểu Lôi bật cười: "Anh hùng?"
"Đương nhiên!" Bối Nhi ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Mẹ nói là, ba ba có rất nhiều rất nhiều pháp thuật kỳ quái! Ba ba còn có một thanh bảo đao thần kỳ! Một đao của ba ba có thể chẻ đứt ngọn núi! Ba ba còn từng vì bảo vệ mẹ mà chiến đấu với một con rồng thật lớn!"
Tiểu Lôi nghe vậy không khỏi cười rộ lên, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy một tia ấm áp.
Những lời nói này đều là Nguyệt Hoa nói về hắn a. Ở trong lòng Nguyệt Hoa, sợ rằng hàng ngày đều quên không được mấy ngày hai người ở trên đỉnh núi tuyết sống nương tựa vào nhau, quên không được mình vì bảo vệ nàng, cùng con cự long thủ hộ thần miếu kia chiến đấu một trận....
Khoé miệng Tiểu Lôi mỉm cười, nhìn kỹ vào mắt của Bối Nhi: "Bối Nhi, ta thật sự là cha của con. Con muốn pháp thuật, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-vo-lai/1396901/chuong-252.html