Tiểu Lôi cười khổ nói:"Ta không dám so với Đại La Kim Tiên, nếu sớm biết sẽ như thế, thì có đánh chết ta cũng không dám loạn động như vậy!"
"Bây giờ ngươi đã chọc vào rồi, ngươi muốn thoát khỏi cũng không thể. Trừ phi ngươi chịu bỏ toàn bộ tu vi, hắc hắc… lúc đầu khi ta cứu Kim Luân tiên nhân, nó cũng dính trên tay của Kim Luân tiên nhân, không còn cách nào, chỉ có thể một kiếm chém đi bàn tay của Kim Luân tiên nhân. Kết quả, một thân linh khí của Kim Luân tiên nhân, theo chỗ bị chém tràn ra ngoài, thu lại không được. cũng may là đạo tâm của hắn vững chắc, chỉ bị mất đi khoảng bảy thành chân nguyên, lúc này mới bảo hộ được tính mạng….Ta hỏi ngươi, đạo tâm của ngươi thế nào?"
Tiểu Lôi ngáp dài nói:"Kém! Không chỉ là kém thường! May mà lúc bọn họ thuyết phục ta chém đứt bàn tay, ta đã cự tuyệt. Nếu không, linh khí của ta đã mất sạch rồi!
"Thứ đó lợi hại như vậy đó. Cho dù ngươi có quyết tâm chặt tay thì cũng chỉ vô dụng mà thôi. Nó đã phong tỏa nguyên thần của ngươi, cho dù có tự đoạn cánh tay, một khi có vết thương là linh khí sẽ nhân cơ hội mà tràn ra ngoài liên tục… nó ký sinh trên thân thể của ngươi, ngày qua ngày chậm rãi hấp thụ linh khí của ngươi. Ta nói cho ngươi biết, hiện tại thứ này đã có chút dấu hiệu thành tinh, nhưng chưa thật sự thành tinh. Một khi hấp thụ đủ linh khí, thật sự thành tinh, thì hắc hắc…!"
Tiểu Lôi đột nhiên rùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-vo-lai/1396880/chuong-231.html