Chương trước
Chương sau

Khi hết thảy một lần nữa trở nên yên tĩnh, Tiểu Lôi chỉ cảm thấy trong lòng có một chút gì đó rất khó tả, vô vàn cảm thụ dậy lên trong lòng, hắn ôm chặt Nguyệt Hoa, cô gái tiếp tục rên khẻ, gương mặt vẫn đỏ ửng do những xúc cảm vừa qua, hai mắt nhắm nghiền, giống như vẫn còn chưa tĩnh lại.
Cảm xúc trong lòng Tiểu Lôi thật không cách nào có thể diễn tả, chỉ có thể ôm chặt Nguyệt Hoa, trong lòng đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Bởi vì truy tìm cha của Bảo Nhi mà mình đến Châu Âu, tìm tới tìm lui, hóa ra cha của Bảo Nhi, không ngờ lại là mình?"
Nghĩ đến đây, hắn quay đầu hôn lên mặt Nguyệt Hoa, thở dài: "Hai chữ duyên phận, thật là kỳ diệu…"
Nguyệt Hoa lúc này mới mở mắt, ánh mắt hiện lên một chút nhu tình, ôn nhu nói: "Anh, anh nói gì…"
Tiểu Lôi cười cười, vỗ về tấm lưng mịn màng của nàng, ôn nhu nói: "Không có gì… em, em khỏe chứ?"
Nguyệt Hoa giọng nói càng thấp dần, cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt thẹn thùng chăm chú nhìn Tiểu Lôi, qua một lúc lâu, mới thấp giọng hỏi: "Anh, có cho rằng em là một cô gái tùy tiện?"
Tiểu Lôi từ trong mắt Nguyệt Hoa nhìn ra nổi lo lắng của nàng, mỉm cười nói: "Đương nhiên là không. Anh biết em là một cô gái tâm địa thiện lương." Nguyệt Hoa tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, đầu áp vào ngực Tiểu Lôi, thấp giọng nói: "Em… em cũng không biết chúng ta có thể sống qua mấy ngày này hay không… mặc kệ như thế nào, em tuyệt không hối hận… trong lòng em rất vui mừng. Mà anh.. anh có hối hận hay không?"
Tiểu Lôi nhìn nàng, thấp giọng nói: "Anh sao lại hối hận? Em ôn nhu thiện lương, lại xinh đẹp quyến rũ như vậy, có thể có một cô gái như em nương tựa vào anh, anh chỉ là mừng còn không kịp."
Nguyệt Hoa kích động đến thở không nổi, Tiểu Lôi vội vỗ về nàng, thấp giọng nói: "Người em còn chưa khỏe, đừng quá kích động."
Nguyệt Hoa u oán liếc nhìn Tiểu Lôi, ngượng ngùng nói: "Người ta… người ta là lần đầu tiên, thân thể tự nhiên là chịu không được rồi… anh.. anh còn nói như thế…" nói xong. Nàng dứt khoát cúi đầu xuống, không dám nhìn Tiểu Lôi
Tiểu Lôi nhìn nữ hài nằm trong lòng mình. Trong lòng đột nhiên tràn ngập một loại cảm giác hạnh phúc kỳ lạ, chỉ cảm thấy mặc dù nơi băng thiên tuyết địa này, nhưng cuộc sống lại ngọt ngào hơn ở bất kỳ nơi nào.
Nhưng trong thời khắc đó, trong lòng đột nhiên hiện lên một ám ảnh…
Lịch sử!
Căn cứ những hiểu biết của Tiểu Lôi về lịch sử, vận mệnh của Nguyệt Hoa đã được định đoạt!
Dựa theo thời gian những ngày mình và Nguyệt Hoa hoan hảo so với sinh nhật của Bảo Nhi, Bảo Nhi dĩ nhiên là con gái của mình và Nguyệt Hoa! Nhưng vận mệnh Nguyệt Hoa sau này lại rất bi thảm, nàng sẽ về nước sinh hạ Bảo Nhi. Sau đó một mình đau buồn mà chết, năm tháng thanh xuân, đành buông tay xa lìa trần thế…
Tiểu Lôi kinh hãi toát mồ hôi lạnh, đột nhiên ngồi dậy. Nguyệt Hoa bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, nắm lấy tay Tiểu Lôi, cả kinh nói: "Anh làm sao vậy?"
Tiểu Lôi miễn cưỡng cười: "Không có gì, chỉ là nhớ tới chút chuyện." Hắn thở dài, chăm chú nhìn Nguyệt Hoa.
Mặc dù chỉ là vài ngày ngắn ngủi, hai người từ khi quen biết đến bây giờ, cùng trải qua nguy hiểm, từng cứu mạng của nhau. Nguyệt Hoa nữ hài tử này, bản tính nhu hòa, thiện lương, giờ phút này hai người lại đã quan hệ đến mức này. Tiểu Lôi trong lòng sớm đã khắc ghi hình bóng của Nguyệt Hoa, bây giờ nhớ tới vận mệnh sau này của Nguyệt Hoa, không khỏi trong lòng nổi lên hoảng sợ.
"Được" Tiểu Lôi đột nhiên thấp giọng quả quyết nói: "Được! Nếu ta trở về, tuyệt đối không thể để cho nàng lại chịu thống khổ này!" Nói xong, hắn dang tay ôm Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa tựa hồ cảm ứng được kích động trong lòng Tiểu Lôi, nàng mặc dù không biết Tiểu Lôi tại sao lại như vậy, nhưng cũng không nói gì, ôm lấy Tiểu Lôi, nằm sát vào người hắn.
Tiểu Lôi càng thêm yêu thương, ngửi mùi hương trên tóc Nguyệt Hoa, cảm thấy trong lòng dâng trào, ngầm hạ quyết tâm "Nguyệt Hoa, anh nói với em chuyện này…" Tiểu Lôi đưa cho Nguyệt hoa một bộ y phục mới, đợi nàng mặc xong, chui vào túi ngủ nằm bên cạnh mình, rồi nghiêm mặt nói.
"A… chuyện gì?"
Tiểu Lôi nhìn nàng: "Anh có chuyện này, nói ra có chút hoang đường, nhưng mà em nhất định phải tin tưởng lời anh nói."
"Ân, bất kể anh nói gì, em đều tin anh!" Nguyệt Hoa ngọt ngào cười, nắm tay Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, thấp giọng nói: "Lai lịch của anh còn chưa nói rõ cho em… à, anh nói cho em, tên của anh là Tiểu Lôi, là đệ tử phái Tiêu Dao trên Nga My sơn cũng có thể coi là một người tu hành, tu hành chính là Đông phương tiên pháp!"
"Tiên pháp?" Nguyệt Hoa ngơ ngác,lập tức cười nói: "Chính là những thứ anh làm ra từ khi chúng ta vào động tới nay sao, quả thật là thần kỳ …" Nói tới đây, ánh mắt nàng càng phát ra ôn nhu, ngả đầu về phía Tiểu Lôi, khuôn mặt khẽ chạm vào Tiểu Lôi, thấp giọng cười nói: "A, em nhớ kỹ, nam nhân của em tên là Tiểu Lôi, là một người có tiên pháp tài ba!"
Tiểu Lôi không nói gì, nhìn vẻ mặt Nguyệt Hoa cùng ánh mắt kiên định của nàng, trong lòng cảm thấy xúc động nâng khuôn mặt của nàng, hôn thật sâu, rồi ôn nhu nói: "A, đúng, em nói đúng lắm, sau này anh chính là nam nhân của em." Trong lòng lại kèm thêm một câu: "Ta sẽ không để cho vận mệnh em đi theo quỹ tích của lịch sử."
Định thần lại, Tiểu Lôi nói tiếp: "Anh muốn nói cho em chuyện thứ hai, kỳ thật … anh không phải.. là … ân"
Tiểu Lôi nhíu mày, đang nghĩ thế nào để tổ chức ngôn từ, Nguyệt Hoa lại thản nhiên cười nói: "Anh… anh là muốn nói cho em biết tuổi của anh phải không... à, anh nhìn qua tuổi không lớn, hình như có thể còn nhỏ hơn em vài tuổi chứ? Em năm nay hai mươi mốt tuổi. Anh bao nhiêu rồi?"
Tiểu Lôi sửng sốt một chút thuận miệng nói:" Anh mười chín tuổi."
Nguyệt Hoa cũng ngơ ngác, sau đó khuôn mặt giãn ra cười nói: "A, anh mười chín tuổi? Vậy nhỏ hơn em hai tuổi… nàng thấy sắc mặt Tiểu Lôi phức tạp. Tưởng rằng Tiểu Lôi vì chính mình so với nàng nhỏ hơn mà có gì khúc mắc, vội vàng ôm lấy Tiểu Lôi, khẩn trương nói: "Em không quan tâm… anh mặc dù chỉ có mười chín tuổi, nhưng mà trong lòng em biết, anh là một nam tử hán có trách nhiệm, nếu không có anh, em đã chết rồi."
Tiểu Lôi trong lòng dỡ khóc dỡ cười, hắn thật ra là đang chuẩn bị như thế nào đem lai lịch chân thật của chính mình nói cho Nguyệt Hoa nghe, lại không nghĩ tới Nguyệt Hoa lại lo lắng về tuổi tác.
Bất quá nữ nhân chính là như thế. Nhất là Nguyệt Hoa loại cô gái lần đầu tiên thưởng thức hương vị của tình yêu, lần đầu tiên trong đời rơi vào lưới tình. Tư duy rất kỳ quái, thường thường sẽ nghĩ những thứ kỳ quái.
Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái.
Nếu thật sự có thể tính tuổi. Điều này thật sự rất khó tính a.
Không sai, chính mình bây giờ tất nhiên là mười chín tuổi, nhưng mà kia là ở "Bảy năm sau", tại hôm nay của bảy năm trước, ân, hiện ở thời gian này là 1995. Chính mình hẳn là mới mười hai tuổi mới đúng…
Này thật sự là một màn hồ đồ, không biết như thế nào mà tính nữa.
Nguyệt Hoa thấy Tiểu Lôi không nói lời nào. Trong lòng không khỏi có chút thắp thỏm: "Tiểu Lôi, anh, anh sẽ không hiềm vì em lớn hơn anh hai tuổi chứ. Em biết, không ít nam nhân đều không thích tìm nữ nhân lớn tuổi hơn mình…" Nàng thắp thỏm lo lắng, nhịn không được liền ôm cổ Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi cười cười, ôn nhu an ủi: "Tự nhiên là không. Chúng ta đã yêu nhau, sau này anh là nam nhân của em, mặc kệ em là lớn hơn anh hai tuổi cũng tốt, lớn hơn anh hai mươi tuổi cũng tốt. Anh không thèm để ý."
Trong lòng hắn thở dài, đừng nói lớn hơn hai mươi tuổi, lớn hơn hai trăm tuổi. Sợ rằng đã có. Xà tinh trong nhà, còn có Hoa Yêu lão bà, có ai không phải lớn hơn mình mấy trăm tuổi?
Hắn lắc đầu, cố gắng gạt bỏ tạp niệm trong đầu, vừa định nói về chuyện chính, lại nghe thấy Nguyệt Hoa lại thấp giọng nói: "Tiểu Lôi.. có một việc. Một việc em vừa rồi quên nói cho anh.. em…"
"Sao?"
Nguyệt Hoa hai gò má ửng đỏ, mắt nhắm lại, tựa hồ không thể kiềm chế, không dám nhìn Tiểu Lôi, lại nghe thấy nàng thấp giọng nói: "Em… chúng ta vừa rồi… không có phương pháp an toàn gì… mấy ngày nay… em cũng không phải là …em…lúc an toàn..."
Tiểu Lôi bừng tỉnh, như vậy xem ra, Bảo Nhi đứa con gái này là nhất định chạy không thoát rồi.
Nguyên lai truy tìm lâu như vậy, Bảo Nhi cũng quả nhiên là tội lỗi của chính mình a…
Hắn cười cười nói: "Sợ cái gì, nếu chúng ta có hài tử, lúc sinh ra… anh đoán em khẳng định sẽ sanh một bé gái xinh đẹp đáng yêu thông minh…"
Nguyệt Hoa càng ngượng ngùng, ánh mắt mang theo vẻ vui sướng, sẳng giọng: "Anh.. anh nói cái gì đó. Chúng ta còn không có… như thế nào có thể sinh em bé… anh.. cuối cùng phải đợi anh theo em về nhà, gặp trưởng bối trong nhà em, mới có thể… mới có thể… ân…"
Tiểu Lôi thở dài, nghĩ đến vận mệnh theo lịch sử của Nguyệt Hoa, không khỏi buồn bã, thở dài nói: "A, em yên tâm, anh nhất định sẽ cùng em trở về. Đến lúc đó chúng ta danh chính ngôn thuận sanh hạ một nữ nhi."
Nguyệt Hoa trong mắt lập tức hiện ra ánh mắt vui sướng cùng chờ mong, nhưng mà ánh mắt chỉ sáng một chút, lập tức lại trở nên ảm đạm, sắc mặt nàng đột nhiên tái nhợt đi, thở dài: "Anh là đang an ủi em… em hiểu rất rõ, chúng ta bây giờ vẫn ở chỗ này, cũng không biết còn có thể sống qua mấy ngày… điều này em cũng hiểu rõ ràng."
Tiểu Lôi cau mày, ôn nhu nói: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ đưa em xuống núi an toàn. Chúng ta đều sẽ bình an."
ánh mắt Nguyệt Hoa có hơi u ám, lập tức lại hiện ra vui vẻ tươi cười,: "A, kỳ thật… cho dù số mệnh chúng ta không qua được hai ba ngày, em cũng không sợ… lúc cuối em có thể gặp anh, đã không uổng công sống. Ngay cả chúng ta hai người bị nhốt ở chỗ này, chỉ sống được vài ngày, chúng ta cùng nhau vui vẻ, cũng là rất tốt rồi."
Tiểu Lôi trong lòng cảm động, nắm lấy tay Nguyệt Hoa xiết chặt, thấp giọng nói: "Yên tâm đi, anh sẽ dẫn em xuống núi. Chúng ta sẽ sống sót, sau này em sẽ còn sinh cho anh một nữ nhi, cả đời khỏe mạnh bình an!"
Nguyệt Hoa cười ngọt ngào, nhưng mà nụ cười kia mang theo vài phần đau khổ: "Tiểu Lôi… Tiểu Lôi.. anh nói thật dễ nghe. Em rất thích nghe anh nói như vậy.. anh, anh có thể nói vài câu nữa không?"
Nàng nhắm mắt lại đầu nhẹ nhàng gối lên trên đùi Tiểu Lôi, khép lại con mắt, tựa hồ có chút uể oải.
Tiểu Lôi thở dài, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng. Trong miệng ôn nhu nói: "Được rồi. Chúng ta sẽ xuống núi, cùng nhau về nước, anh và em sẽ đi gặp trưởng bối trong nhà của em, sau này em sẽ sinh cho anh một nữ nhi, chùng ta đặt tên nó là Bảo Nhi. Bảo Nhi của chúng ta sinh ra sẽ thông minh khả ái, ai thấy cũng yêu…"
Hắn thuận miệng hình dung vài câu về bộ dáng Bảo Nhi, Nguyệt Hoa đã líu ríu trong giấc ngủ: "A… thật dễ nghe… Tiểu Lôi, anh nói thật không. Anh nói cứ như là nhìn thấy vậy.. a a…"
Giọng nói Nguyệt Hoa càng lúc càng nhỏ, nàng vốn mệt mỏi trong người. Chưa thật khỏe. Vừa rồi hai người một phen kích tình, nàng lại là lần đầu tiên, tự nhiên giờ phút này thân thể suy yếu, tinh thần không tốt, vì thế đã ngủ.
Tiểu Lôi nhìn Nguyệt Hoa ngủ thiếp đi, chỉ thấy nàng trong mộng trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười ngọt ngào. Do đó trong lòng càng phức tạp, cắn răng, thấp giọng nói: "Ta mặc kệ lịch sử phát sinh cái gì, nhưng mà nếu ta đã trở lại, chính là có cơ hội một lần… ta… ta sẽ không để cho vận mệnh của em có một chút bi thảm!"
Tiểu Lôi cứ như vậy ôm Nguyệt Hoa, cũng nhắm mắt lại bắt đầu điều hòa nội tức.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Tiểu Lôi đột nhiên bị Nguyệt Hoa làm tỉnh lại, chỉ cảm thấy Nguyệt Hoa trong lòng lại bắt đầu run rảy, hắn trợn mắt nhìn. Chỉ thấy Nguyệt Hoa co quắp người, mơ hồ run rẩy không ngừng, trong miệng thấp giọng nói gì đó. Lông mày dựng ngược, vẻ mặt vừa hoảng sợ, là thống khổ.
Tiểu Lôi lại càng hoảng sợ, bắt đầu tưởng rằng bệnh của Nguyệt Hoa lại có biến đổi. Hắn cảm thấy kỳ quái, phương pháp của mình kia mặc dù không phải rất thần kỳ, nhưng mà đã có nội tức của mình hỗ trợ, bệnh của Nguyệt Hoa hẳn là đã khỏi hẳn đến chín phần, như thế nào vừa mới qua một hồi, đã có biến đổi?
Hắn gọi tên Nguyệt Hoa, đưa tay rờ trán nàng, chỉ cảm thấy nhiệt độ của nàng bình thường, không giống như bệnh tình biến đổi…
Hắn nhẹ nhàng lay Nguyệt Hoa vài cái, nàng đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi, vừa nhìn thấy Tiểu Lôi, lập tức ôm hắn, thân thể càng run rẩy, nàng run giọng nói: "Em… em… em nhìn thấy! Em nhìn thấy! Em đã nhìn thấy!"
Tiểu Lôi ôm lấy nàng, có gắng giọng nói nhu hòa nhất, chậm rãi nói: "Đừng sợ, em vừa mới ngủ, em có phải đã nằm mơ? Mơ thấy cái gì vậy?
Nguyệt Hoa sắc mặt tái nhợt, cắn môi, giọng nói hoảng sợ, bối rối: "Nằm mơ? Là nằm mơ sao? Thật sự chỉ là nằm mơ sao?
Tiểu Lôi vỗ về khuôn mặt của nàng, cười nói: "Em vẫn nằm ở chỗ này, anh vẫn ngồi ở bên cạnh em, em nhìn thấy gì, tự nhiên là nằm mơ rồi."
Nguyệt Hoa lúc này mới thở dài một hơi, nhưng trong nháy mắt sắc mặt lại biến đổi, kêu lên: "Đúng! Đúng vậy! Chuyện đó không giống là nằm mơ… em, em tựa như là thật sự nhìn thấy vậy!"
Tiểu Lôi an ủi: "Người nằm mơ đều là cảm giác giống sự thật. Đừng sợ, có anh ở chỗ này. Em vừa rồi rốt cuộc nhìn thấy cái gì?"
Sắc mặt Nguyệt Hoa trắng bệch, ánh mắt phức tạp, chậm rãi nói: "Chết rồi.. đội trưởng đã chết… đội trưởng đã chết!"
Tiểu Lôi trong lòng trầm xuống, trên mặt bất động thanh sắc, cười nói: "Em mơ thấy hắn đã chết? Mấy tên đó đều không phải là người tốt, em mơ thấy hắn đã chết, có cái gì phải sợ…"
Vẻ mặt Nguyệt hoa lại càng khiếp sợ: "Không… không phải! Không phải vậy! Hắn đã chết… là em giết!"
Ánh mắt nàng lộ vẻ thống khổ, đột nhiên ôm lấy đầu, run giọng nói: "Em… em mơ thấy mình… hình dáng không thay đổi, nhưng lại không thể khống chế cơ thể của mình.. em bay, bay tới trên một chiếc xe, rồi ngồi ở bên cạnh đội trưởng, nhưng hắn lại không nhìn thấy em.. em vươn tay kéo thắng ngay tại một khúc cong… sau đó, xe xảy ra va chạm… có nổ mạnh, có có lửa lớn! Lửa thật là lớn! Em thấy chính mình cười rất đáng sợ, em thấy ánh mắt chính mình rất đáng sợ…. đội trưởng, hắn, hắn chết! Đã chết!"
Tiểu Lôi kinh hãi kêu lên: "Em nói cái gì? Tai nạn ô tô! Em làm ở trong mộng?"
Hắn chợt nghĩ ra, đột nhiên giơ đồng hồ nhìn thời gian, sắc mặt không khỏi đại biến!
Bây giờ quả nhiên là đã tới ngày thứ mười ba!
Dựa theo quỹ tích phát triển của lịch sử, ngày thứ mười ba, bốn người trong đội leo núi xuống núi, người thứ nhất chết. chính là đội trưởng! Nguyên nhân chết: Tai nạn xe hơi!!
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy trong miệng đắng nghét, nhìn Nguyệt Hoa chăm chăm.
Tai nạn xe hơi? Chết vào ngày thứ mười ba?
Những điều này, hoàn toàn giống lịch sử ghi lại … nhưng mà rốt cuộc là phát sinh như thế nào?
Nguyệt Hoa làm trong giấc mơ? Giết người trong mộng?
Nguyệt Hoa tâm tình kích động, nàng đột nhiên òa một tiếng, ôm lấy cổ Tiểu Lôi bắt đầu khóc ròng, Tiểu Lôi cuống quít an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, chỉ là nằm mơ mà thôi…."
Nguyệt Hoa run rẩy nói: "Nhưng mà em còn nhìn thấy thứ khác… em còn nhìn thấy thứ khác nửa!"
"Thứ khác?"
Nguyệt Hoa đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt hình như đã nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất trên đời…
Tiểu Lôi trong lòng trầm xuống, chỉ cảm thấy trong ánh mắt Nguyệt Hoa một mảnh tro tàn, giống như là người sợ hãi đến cùng cực, đang chuẩn bị suy sụp…
Tiểu Lôi vội kéo tay nàng, chậm rãi truyền tới một chút nội tức, thấp giọng nói: "Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa, em nói cho anh biết, rốt cuộc em đã nhìn thấy gì?"
Môi nàng run rẩy, chậm rãi nói…
"Em nhìn thấy nó, nhìn thấy nó! Ánh mắt nó chuyển động! Không phải là vật chết! nó chuyển động!"
"Chuyển động? Nó là cái gì? Con mắt gì chuyển động?"
Nội tức Tiểu Lôi chậm rãi chuyển vào thân thể Nguyệt Hoa, giúp nàng ổn định tâm thần, lúc này sắc mặt nàng mới hơi bình tĩnh. Nhưng cơ thể vẫn run rẩy, nàng chậm rãi nói: "Con mắt nó chuyển động…. nó không chết… ở bên ngoài! Bên trên cầu thang!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.