Chương trước
Chương sau

"Chúng ta còn cần mang theo bao nhiêu thứ nữa?" Tiểu Lôi thở dài.
Buổi chiều, may mà nhờ có những người tham gia bãi công, dường như cảnh sát toàn thành phố đều bị điều đi duy trì an ninh trật tự trên đường phố. Nên không có người nào phát hiện tại nhà kho trong con hẻm phát sinh một hồi kịch chiến, còn có người bị chém đầu…. đương nhiên, cuồng chiến sĩ cũng có thể tính là loài người.
Lúc này, ba người Tiểu Lôi đã đứng tại khu chợ Toulouse nơi dành cho những người thích leo núi. Nơi này chuyên môn bán các vật dụng leo núi, có dụng cụ chuyên môn leo núi, trang phục leo núi, ủng, lều vải, bếp dùng trên núi, còn có một ít bản đồ cùng máy móc định vị điện tử v.v...
Thành Toulouse ở cạnh núi Pyrenees, là một cái đại thành thị gần núi nhất,cho nên nơi này là địa điểm có không ít người thích leo núi lưu trú. Diệp Bất Quần đối với mọi thứ ở nơi này hiểu rất rõ, hắn tự mình vào bên trong cửa hàng gặp nhân viên bán hàng, đồng thời lựa chọn đồ vật.
Tiểu Lôi thở dài, theo hắn thấy, chỉ là leo núi mà thôi, đã biết bên cạnh mấy người, đều có thể nói là siêu nhân loại, leo núi còn cần mua mấy thứ này nữa sao?
Nguyệt Sơn vẫn đứng ở một bên lạnh lùng nhìn Diệp Bất Quần, vẻ mặt hắn lạnh lùng.
Trong lần tao ngộ vừa rồi, thân phận của Diệp Bất Quần trong mắt Nguyệt Sơn đã trở nên có năng lực phi thường. Một "hướng dẫn viên du lịch", như thế nào có thể hiểu rõ về các loại từ ngữ kỳ quái "Cuồng chiến sỹ", "Hắc Ám Hội Nghị"? Còn nửa, nếu là một hướng dẫn viên du lịch bình thường mà nói, đối mặt với cái loại cuồng chiến sỹ giống như quái vật này… hắn như thế nào có thể bảo trì thái độ trấn tĩnh như vậy?
"Được rồi, ta có thể giải thích một chút." Tiểu Lôi cười khổ một tiếng: "Nguyệt Sơn huynh, chuyện này là ta không có nói rõ ràng… vị hướng dẫn Raphael này, thật ra là… a…. thật ra là một bằng hữu của ta. Chính xác mà nói, hắn là người của Giáo Hội. Những tên gia hoả đã từng đến võ quán cướp đoạt Bảo Nhi, thuộc về một cái gọi là tổ chức Hắc Ám Hội Nghị … mà Giáo Hội của vị Raphael này, chính là chuyên môn cùng Hắc Ám Hội Nghị đối nghịch…"
Tiểu Lôi biết không thể lừa gạt được Nguyệt Sơn, phải đem lai lịch của Diệp Bầt Quần nói sơ qua.
Nguyệt Sơn nhíu mày, thấp giọng nói: "Tiểu Lôi, chuyện này ngươi làm có chút không thoả đáng. Dựa theo ngươi nói, Giáo Hội này cùng Hắc Ám Hội Nghị đều là có chủ ý bắt Bảo Nhi của chúng ta! Cùng hắn hợp tác, có thể có nguy hiểm."
Tiểu Lôi rất nhanh nhìn thoáng qua Diệp Bất Quần đang cùng nhân viên bán hàng nói chuyện, cười nói: "Chuyện này chỉ là tình thế bắt buộc. Chúng ta tại Châu Âu không có thế lực gì, mà người này chính là nắm trong tay một chút tin tức tình báo mà chúng ta không biết, song phương hợp tác một chút, cũng có lợi. Chúng ta cẩn thận một chút, thì sẽ không để cho đám hòa thượng phương Tây này đạt được mục đích."
Nguyệt Sơn cười gượng, không nói gì. Bất quá đối với cái kiểu Tiểu Lôi đem Giáo Hội phương Tây này gọi là" hoà thượng phương Tây", thật không khỏi có chút buồn cười.
"Tốt rồi." Diệp Bất Quần đã đi tới, hắn vẫn cười rất bình thản: "Không sai biệt lắm. Những thứ này bọn họ sẽ trực tiếp đưa đến khách sạn. Tiếp theo… chúng ra còn cần đi tìm một hướng dẫn viên leo núi…phụ cận có rất nhiều câu lạc bộ leo núi, thuê một hướng dẫn viên leo núi, chỉ cần tốn một ít tiền là được."
Nguỵêt Sơn nhìn Diệp Bất Quần một cái, cười lạnh nói: "Diệp Bất Quần tiên sinh, ông chẳng lẽ không phải là hướng dẫn viên ư?"
Diệp Bất Quân cười cười: "Nguyệt Sơn tiên sinh, nếu ngài đã biết tên ta, vậy ngài hẳn cũng đã biết, ta hướng dẫn viên đây là giả, bất quá là lúc trước bồi tiếp vài câu là học ở trong sổ tay du lịch gì đó mà thôi… mà một khi chúng ta tiến vào núi Pyrenees, vậy cần một hướng dẫn viên leo núi là không thể thiếu. Ta biết, mấy vị đều là… ân, nói theo kiểu Trung Quốc, đều là người thần thông quảng đại, nhưng mà ngài biết núi Pyrenees rộng lớn bao nhiêu không? Tất cả đường biên giới giữa Pháp và Tây Ban Nha, đều là núi Pyrenees!"
Nguyệt Sơn ngậm miệng.
"Các vị…" ba người đang nói chuyện với nhau, một nhân viên bên trong cửa hàng đột nhiên đi tới, đây là một cô gái tuổi còn trẻ, mái tóc màu đỏ, kiểu cười rất là có giáo dục, cảm giác mang theo vài phần chức nghiệp: "Xin hỏi các vị, các người là muốn lên núi?"
Nàng nói chính là tiếng Pháp.
"Đúng vậy." Diệp Bất Quần trả lời: "Có chuyện gì?"
Nhân viên phục vụ kia ân cần nói: "Là như thế này, chúng tôi nơi đây không chỉ có bán dụng phẩm leo núi, đồng thời cũng có một câu lạc bộ leo núi của chính mình, nếu các vị muốn lên núi, có thể tham gia câu lạc bộ của chúng tôi. Chúng ta tại mấy tháng sau sẽ tổ chức một lần leo núi …"
"Không cần." Diệp Bất Quần lắc đầu: "Chúng ta ba ngày sau sẽ xuất phát lên núi."
"Ba ngày sau?" Nhân viên phục vụ kia trừng mắt: "Thứ cho tôi nói thẳng, bây giờ không phải là thời tiết tốt để leo núi! Bây giờ là đầu mùa xuân, khí hậu đang nóng lên, tuyết đọng trên đỉnh núi mùa đông bởi vì nhiệt độ tăng lên mà tan chảy … có thể nói, đây là mùa tuyết lở trên đỉnh núi, không thích hợp để leo núi."
Diệp Bất Quần cười nói: "Cám ơn cô đã nhắc nhở. Bất quá chúng ta sợ rằng sẽ không tham gia vào câu lạc bộ của các cô."
"Như vậy…" Nhân viên phục vụ kia tựa hồ cũng không định bỏ qua cơ hội buôn bán: "Như vậy đi… các vị tựa hồ là từ nước ngoài tới? Nếu các vị lên núi cần có hướng dẫn viên leo núi, có thể thuê từ câu lạc bộ của chúng tôi… bất quá theo mùa nguy hiểm như bây giờ, tiền thù lao có thể sẽ rất đắt." Nhân viên phục vụ tinh minh này cười nói: "Dựa theo thông lệ, giá cả là một ngày ba trăm euro, bất quá thời tiết bây giờ leo núi phải mạo hiểm, cho nên thu phí sẽ tăng lên một ngày năm trăm euro… đồng thời, người làm trung gian, cá nhân ta phải thu một trăm euro tiền thù lao, mấy vị có ý kiến gì không?"
Diệp Bất Quần đem lời phục vụ viên phiên dịch một chút, ba nam nhân nhìn nhau, gật đầu.
Sau đó, lưu lại một trăm euro, mấy người cáo biệt cô phục vụ tinh minh này. Hướng dẫn viên leo núi sẽ dựa theo thời gian ước định đi tìm bọn họ.
Trên đường, Diệp Bất Quần vừa lái xe, vừa cười khổ: "Nguyệt Sơn tiên sinh, ngài không cần phải luôn nhìn ta… bây giờ là thời gian chúng ta hợp tác. Ta sẽ tuân thủ ước định của song phương, sẽ không có một hành động nhỏ nào. Giáo Hội chúng ta tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc."
Nguyệt Sơn lạnh lùng nhìn Diệp Bất Quần một cái, rồi mới thu hồi ánh mắt, trong miệng tựa như lầm bầm một câu: "Không cùng tổ tiên với ta, tâm tư tất khác biệt.."
Lúc trở lại khách sạn, Khinh Linh Tử cùng Bảo Nhi một lớn một nhỏ hai quái vật đang khoanh chân ngồi đối diện nhau trên mặt đất. Hai người đều là một bộ tư thế đả tọa tiêu chuẩn của đạo gia, Khinh Linh Tử sắc mặt bình thản, hai mắt hơi khép. Mà Bảo Nhi thì hơi có chút khó khăn, nàng mới sáu tuổi, đúng là tuổi tiểu hài tử tính tình hiếu động ăn chơi nhảy múa, để nàng nhàm chán đả toạ như thế chính là làm khó nàng, ngôi ở đây nhịn không được sờ tai gãi đầu, nhíu mày nhăn mặt, nhưng là vì Khinh Linh Tử nghiêm khắc, nên không dám thật sự đứng lên. Vừa nhìn thấy Tiểu Lôi mấy người tiến đến, Bảo Nhi lúc này mới hoan hô một câu, nhảy nhảy nhót nhót chạy tới trong lòng Tiểu Lôi.
"Sư huynh, người vừa dạy Bảo Nhi pháp thuật gì vây?" Tiểu Lôi lắc đầu, nhìn Bảo Nhi trong lòng. Bảo Nhi lại lắc đầu, thấp giọng nói: "Không thể nói, sư phụ không cho nói."
Khinh Linh Tử tự đắc cười nói: "Pháp thuật ta dạy tự nhiên là tuyệt thế vô song, đồ đệ Khinh Linh Tử ta tương lai nhất định sẽ mạnh hơn gấp trăm lần so với mấy tên đồ đệ phế vật không nên thân của Tiêu Dao Tử …"
Tiêu Lôi xoa xoa miệng: "Chẳng cần hỏi ngươi làm gì. Chuẩn bị một chút, chúng ta chuẩn bị xuất phát lên núi."
Về phần mẫu thân của Bảo Nhi, Nguyệt Hoa tiểu thư hơn bảy năm trước tham gia đội leo núi, mười lăm ngày lữ trình trên núi Pyrenees. Mặc dù không tìm được nhật ký leo núi. Nhưng dù sao tại Châu Âu, loại đội leo núi này, đều có tên tại mấy cái câu lạc bộ leo núi.
Các đội leo núi này khi xuất phát, lộ tuyến lên núi, hay hành trình, bình thường mà nói đều chuẩn bị kỹ càng trước khi lên núi, hơn nữa sẽ lập hồ sơ tại câu lạc bộ.
Cho nên, căn cứ tư liệu Diệp Bất Quần cung cấp, bọn họ từng ghi lại năm đó mãu thân Bảo Nhi tham gia đội leo núi chịu sự quản lý của câu lạc bộ…. tuy nhiên sau khi mấy thành viên chủ yếu tử vong, câu lạc bộ kia đã suy yếu… những người leo núi rất mê tín, hoặc là nói không phải "mê tín", mà là tin tưởng một chút sự thật siêu nhiên gì đó.
Nếu những thành viên leo núi chủ chốt của một câu lạc bộ tử vong một cách ly kì, vậy sẽ rất khó hấp dẫn được thành viên mới, bởi vì đại đa số sẽ coi chuyện này là một loại dấu hiệu "không may mắn". Loại người ưa vận động mạo hiểm mặc dù đều là người gan lớn bằng trời, nhưng mà đối với hiện tượng có chút thần bí vẫn còn tỏ ra tôn trọng một cách nghiêm túc.
Diệp Bất Quần từng tra được câu lạc bộ năm đó, mặc dù sau này câu lạc bộ đó phá sản, nhưng tư liệu vẫn còn có thể tìm được. Cho nên căn cứ thông tin Diệp Bất Quần cung cấp, mấy người cuối cùng quyết định dựa theo lộ tuyến đội leo núi của mẫu thân Bảo Nhi lưu lại, đi lại một lần nữa!
Diệp Bất Quần đem lộ tuyến này dùng máy fax của khách sạn truyền đến cho cửa hàng ngày hôm qua mấy người đã đến, đợi bọn họ an bài hướng dẫn viên leo núi.
Mấy người ở khách sạn nghỉ ngơi một ngày, tới giữa trưa ngày thứ hai, có người đến tìm.
"Xin chào, xin hỏi Lôi tiên sinh ở đâu? Một người trẻ tuổi ước chừng hơn 20 tuổi, khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt. Dáng người cao lớn. Cùng với khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt, người thanh niên này tạo cho mình một loại khí chất trấn định ung dung… rất rõ ràng, chỉ có người thật sự đã từng khảo nghiệm nguy hiểm, trải qua khó khăn đặc thù, mới có thể có mài dũa ra loại khí chất bình tĩnh ung dung này.
Tiểu Lôi để ý, người này có một đôi mắt màu xám.
"Ta là hướng dẫn viên leo núi được phái tới, các vị có thể xưng hô ta Long Nhãn, Long Nhãn không phải là tên của ta, mà là biệt hiệu của ta… các vị có thể nói với ta tiếng Anh tiếng Pháp. Ngoài ra ta còn có thể miễn cưỡng hiểu được một chút tiếng Italy … à, bất quá nhìn bộ dáng mấy vị là người phương Đông, thật đáng tiếc, ta nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, bất quá trong các vị có người hiểu được tiếng Anh, vậy chúng ta trao đổi hẳn là không có vấn đề gì quá lớn."
Người trẻ tuổi này tự xưng là Long Nhãn ngữ khí ung dung bình thản, nhìn qua một bộ dáng hiền lành vô hại, bộ dáng này tựa như một người thuần phác thiện lương bình thường.
Anh ta chậm rãi chuyển qua một quyển tài liệu, mỉm cười nói: "Đây là tài liệu của câu lạc bộ… căn cứ hành trình câu lạc bộ an bài cho ta, ta đã chuẩn bị đầy đủ trước khi xuất phát rồi, cho nên mới chậm trễ một chút…nếu có thể, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào… à, cuối cùng nếu không có gì để nói, mời ký tên vào tài liệu, hợp đồng của chúng ta sẽ có hiệu lực."
Lúc giữa trưa, một chiếc xe hơi việt dã chở nhóm Tiểu Lôi rời khỏi thành Toulouse, mục đích của bọn họ là núi Pyrenees, dựa theo lộ tuyến của mẫu thân Bảo Nhi năm đó lưu lại, trạm thứ nhất của bọn họ chính là một trấn nhỏ tại phía nam núi Pyrenees …"thị trấn Lourdes.
Mà phải nói đến…
Vừa lúc xe chở mấy người rời khỏi, trên đài phát thanh, đài truyền hình Toulouse đều đồng thời phát một tin tức.
Rất rõ ràng, tại một thành thị nhỏ như Toulouse, nhân khẩu chừng chục vạn người, bất cứ chuyện gì đều sẽ trở thành một tin tức – Hơn nữa rất rõ ràng, chuyện này không hề nhỏ!
"Giữa trưa ngày hôm này, thành phố chúng ta tại khu xxx đường xxx số xxx một của hang buôn bán vật dụng leo núi xảy ra một vụ nổ, hỏa hoạn thiêu huỷ cửa hàng cùng phòng ốc xung quanh. Đội phòng cháy chữa cháy lúc nhận đựơc cảnh báo lập tức xuất động, trải qua ba mươi phút dập lửa rốt cuộc cũng dập tắt được, đáng tiếc chính là, mọi nhân viên trong cửa hàng không ai sống sót. Căm cứ tư liệu chúng ta có được, cửa hàng này thuộc về một người tên là xxxx là câu lạc bộ người thích leo núi, mà nguyên nhân phát sinh hoả hoạn, trước mắt còn đang điều tra, phía cảnh sát dự đoán có thể là bởi vì đường điện quá cũ dẫn đến phát hoả…"
TV giữa trưa phát đi tin tức này, còn có hình ảnh của hàng bán vật dụng leo núi mà ba người Tiểu Lôi từng ghé qua, đã biến thành một đống đổ nát! Hai căn nhà bên cạnh cũng bị thiêu thành tro, chung quanh còn có dây cảnh báo của cảnh sát cùng lính chữa cháy lưu lại …
Bất quá thật đáng tiếc, tin tức này, nhóm Tiểu Lôi cũng không nhìn thấy. Bởi vì bọn họ lúc này đã trên đường từ thành Toulouse đi đến thị trấn Lourdes.
Người lái xe, chính là đến từ câu lạc bộ đã cháy rụi, hướng dẫn viên leo núi tên gọi là "Long Nhãn"!
"Ba giờ." Long Nhãn vừa lái xe vừa mỉm cười nói: "Ba giờ sau chúng ta có thể tới tiểu trấn, đêm nay chúng ta sẽ ở đó một đêm."
"Ba giờ thời gian là không ít." Tiểu Lôi tựa ở trên ghế, thuận miệng nói: "Mở nhạc đi, nếu không thì hơi buồn chán đó."
Long Nhãn gật đầu, tuỳ ý mở máy CD trên xe.
Lập tức, chiếc loa bạo phát ra một bài heavy metal chói tai. Long nhãn tựa hồ nhăn mặt một chút, tiện tay tắt nhạc, thản nhiên nói: "xin lỗi, ta lấy nhầm CD." Anh ta tiện tay đem một hộp CD đặt ở bên cạnh chỗ ngồi giao cho Tiểu Lôi: "Anh tự mình chọn lựa một đĩa yêu thích đi."
Tiểu Lôi cầm lấy và lục tìm, lại phát hiện cả bao CD đều là đĩa heavy metal, trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia dị sắc, có chút thâm ý nhìn Long Nhãn, không nói gì…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.