Chương trước
Chương sau

Tiểu Lôi im lặng, cầm lấy quyển "Từ Hà Khách du ký" cẩn thận lật từng trang, lúc bắt đầu, vẻ mặt còn thư giãn, nhưng sau khi lật vài tờ, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kỳ quái.
"Mẹ của Bảo Nhi, nơi nàng ra nước ngoài du học là …. Châu Âu, đúng không?" Tiểu Lôi vừa lật sách vừa thuận miệng hỏi một câu.
"Đúng vậy, cô ấy ở Pháp và Tây Ban Nha một năm…" Nguyệt Tinh Thở dài.
Tiểu Lôi mỉm cười, chậm rãi khép cuốn "Từ Hà Khách du ký" lại, trong mắt lóe lên một tia tiếu ý: "May mà ta mời cô trở về một lần, nếu không sợ rằng thật sự không có cách nào phát hiện ra manh mối này... A, có lẽ bây giờ nói cái này là manh mối thì quá sớm, bất quá cuối cũng vẫn còn tìm được một điểm kỳ quái."
"Cái gì?" Nguyệt Tinh và Nguyệt Sơn đồng thời hỏi.
Tiểu Lôi gật đầu, nhẹ nhàng vẫy vẫy quyển "Từ Hà Khách du lý" trong tay, cười nói: "Hai người biết quyển sách này không? "Từ Hà Khách du ký", người viết là một nhà lữ hành gia vĩ đại, nhà địa lý học, thậm chí là một nhà văn xuất sắc của lịch sử Trung Quốc cổ đại, bởi vì cuốn "Từ Hà Khách du ký" do ông ta viết đồng thời có giá trị văn học rất cao, bây giờ trong các cuốn sách giáo khoa lịch sử của học sinh có ghi lại sự tích của ông, lại còn nhắc tới cuốn du ký của ông ấy nữa... Bất quá ta còn biết một điểm, Từ Hà Khách sở dĩ lại vĩ đại như vậy còn có một nguyên nhân quan trọng."
Dừng lại một chút rồi hắn tiếp tục nói: "Bởi vì nó gần như đã được giới địa chất học toàn thế giới công nhận, "Từ Hà Khách du ký" là tài liệu sớm nhất trên thế giới ghi lại những nghiên cứu có liên quan tới các địa hình hang động đá vôi!"
Nguyệt Sơn và Nguyệt Tinh khi nghe xong vẻ mặt hai người mờ mịt.
Tiểu Lôi kiên nhẫn giải thích: "Nói đơn giản một chút, địa hình đá vôi có thể tính là một môn hang động học, ví dụ đơn giản nhất, động đá vôi chúng ta thường thấy trong núi và dưới đất chính là địa hình đá vôi tiêu chuẩn."
Nói đến đây, trong lòng Tiểu Lôi nhớ lại, cái động rộng lớn dưới lòng đất cất giấu huyết ngọc chung nhũ ngàn năm trên đảo Huyền Không, dựa theo tiêu chuẩn của địa chất học, cũng là địa hình của hang động đá vôi tiêu chuẩn.
Tiểu Lôi giở cuốn "Tử Hà Khách du ký" trong tay cười nói: "Ta vừa nhìn sơ qua, phát hiện quyển sách này có một hiện tượng kỳ quái, trong quyển du ký này phàm là các chương về hang động học, các trang giấy đều rất cũ, còn có nếp nhăn, rất rõ ràng, mẹ Bảo Nhi, hình như cũng là một nhà địa chất học, đặc biệt là người đam mê hang động đá vôi."
Nguyệt Tinh lập tức nói: "Anh nói cái gì mà động đá vôi ta không hiểu rõ, nhưng mẹ Bảo Nhi lúc còn sống quả thật rất thích tới những nơi có nhiều động đá vôi, lúc cố ấy còn trẻ, đã từng tới thăm các động đá vôi nổi tiếng ở Giang Nam, như là Kim Hoa, hay Đồng Lư, lần xa nhất là cô ấy một mình tới phía Tây Nam, hơn một tháng mới quay về."
"Một người thích du lịch đúng chuẩn a." Tiểu Lôi thở dài, nhíu mày nói: "Chúng ta giả thiết mẹ Bảo Nhi quả thật là một người yêu thích hang động học, Như thế có thể giải thích tại sao cô ấy lại lựa chọn đi Tây Ban Nha và Pháp… Thậm chí, chúng ta còn có thể căn cứ vào điểm đó, mở rộng ra một chút, rốt cuộc hai năm cô ấy ở châu Âu đã làm chuyện gì."
"Cuối cùng là vì sao mà cô ấy đến châu Âu?" Người hỏi chính là Nguyệt Sơn. Vẻ mặt của hắn không tự nhiên lắm, ánh mắt có chút vội vàng, sau khi nói xong những lời này, đôi môi run rẩy, nhìn Tiểu Lôi có phần khẩn thiết.
Trong lòng Tiểu Lôi chợt nghĩ... gã Nguyệt Sơn này, đối với mẹ Bảo Nhi thật ra vô cùng quan tâm a.
Khẽ ho một tiếng, Tiểu Lôi giải thích: "Biên giới của Tây Ban Nha và Pháp là dãy Pyrenees! Dãy núi này là đường biên giới tự nhiên của Tây Ban Nha và Pháp. Đó không những là điểm du lịch trượt tuyết hấp dẫn cả châu Âu bởi những ngọn núi cao, mà ở dãy núi này còn có một thứ nổi tiếng... Nơi đó có động đá vôi sâu nhất địa cầu, một động đá vôi có độ sâu thẳng đứng đạt đến 1334 mét! Nếu mẹ Bảo Nhi thực sự là người đam mê hang động học, vậy thì cô ấy không thể bỏ qua một chỗ như vậy."
Hắn đột nhiên nhíu mày nói: "Còn có một nghi vấn... Nếu mẹ Bảo Nhi là một người đam mê địa chất học, vậy cô ấy khi còn sống đi du lịch nhất định lưu lại không ít những mẫu đá sưu tầm được... Những thứ này chạy đi đâu rồi?"
Nguyệt Tinh đỏ mặt nói: "Anh nói những tảng đá đó sao? Khi cô ấy còn sống quả thật thích ngắm nghía những tảng đá không biết từ đâu ra, cứ mỗi lần cô ấy đi ra ngoài du lịch, đều thích mang về bảy tám tảng đá có hình thù kỳ quái, chỉ là trưởng bối trong gia đình cho rằng một cô gái suốt ngày chơi với mấy tảng đá cũng không hay lắm, cho nên…. sau khi cô ấy qua đời, phần lớn những thứ đó đều bị vứt đi."
"Vứt đi?" Tiểu Lôi cười khổ, sờ sờ mũi, thở dài nói: "Đáng tiếc. Nếu có thể có được những dạng đá cô ấy thu thập được khi còn sống, ta thậm chí có thể suy ra rốt cục cô ấy đã đến nơi nào ở Châu Âu."
Nguyệt Sơn cau mày nói: "Tiểu Lôi, nhìn bộ dạng của ngươi hình như đối với cái gì…. cái gì là hang động học đá vôi hiểu rất rõ phải không?"
Tiểu Lôi xua xua tay, nói: "Ngươi khen ta như vậy, làm ta đỏ mặt rồi, đó chỉ là một chút tri thức cơ bản được dạy ở trường học ngày nay mà thôi.Ta từng vì ứng phó với khảo thí chuyên môn nên học vẹt những thứ này. Bất quá, trí nhớ của ta tốt hơn người bình thường, cho nên người khác học vẹt sau khi khảo thí sẽ rất nhanh quên nhưng ta vẫn có thể nhớ rất kỹ.
Nguyệt Sơn đỏ mặt lên tự giễu nói: "Ài, là ta cô lậu quả văn rồi, ta tập võ từ nhỏ, đối với mấy thứ này không hiểu rõ lắm..... Còn nữa, ngươi nói nhiều như vậy, nhưng giải thích về cái nhẫn như thế nào đây?"
Tiểu Lôi bật cười nói: "Cái này chỉ có trời mới biết, ta chỉ căn cứ vào những trang giấy cũ trong quyển sách này để suy đoán một chút thôi, còn chưa biết có chính xác hay không? Về phần cái nhẫn này, ta dựa vào đâu để có thể đoán được? Xem hình dáng của nó hình như cũng không phải là cái gì quý trọng lắm. Nhưng lại có thể được mẹ Bảo Nhi lúc sinh tiền cất giấu kỹ, vậy thì tự nhiên có lai lịch đặc biệt rồi."
Nguyệt Sơn suy nghĩ một chút nói: "Ngươi xem, sau này nên làm thế nào đây? Trong tay chúng ta chỉ có được mấy vật này thôi, các manh mối khác đều không có, chỉ dựa vào sự đam mê của cô ấy lúc sinh tiền, làm sao tìm được người cha thật sự của Bảo Nhi đây?"
Tiểu Lôi cúi đầu suy nghĩ giây lát, sau đó, hắn chậm rãi nói, sau đó trên mặt nở nụ cười, hắn chậm rãi nói: "Muốn tìm được sự thật, biện pháp tốt nhất là bước theo dấu chân của người đi trước một lần xem sao. Cho nên… ta nghĩ có lẽ nên tới Châu Âu một chuyến."
"Tới châu Âu?" Nguyệt Tinh sửng sốt một chút, nàng ta nhìn Nguyệt Sơn. Nguyệt Sơn sắc mặt bình tĩnh, không chút nghĩ ngợi nói: "Được! Phải đi tới đó một lần, ta và ngươi cùng đi!"
Tiểu Lôi thở dài.
Bản thân mình cũng không phải loại người hiếu kỳ. Chỉ là chuyện này có quan hệ đến Bảo Nhi, mà ngày ngày tiểu nha đầu Bảo Nhi này thực sự dễ thương làm ta cũng phải thích, nghĩa là đã tự hòa mình vào vòng xoáy phiền phức này rồi, ngay cả mình muốn thoát thân, sợ rằng Giáo Đình và Hắc Ám Hội Nghị gì đó, cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho mình a?
Hắn thầm cười lạnh, tới Châu Âu một chuyến cũng tốt. Tốt nhất là mang theo Khinh Linh Tử cùng đi, nếu không đúng, cùng lắm là bồi thường cho mọi người, đi chơi một vòng là xong.
Ba người nhanh chóng thương lượng một chút rồi lập tức chia nhau hành động.
Minh Nguyệt gia dù sao còn có chút thế lực và biện pháp, chuyện ra nước ngoài còn một vài vấn đề về thủ tục, do bọn họ phụ trách. Thật ra Tiểu Lôi thì không sao, chỉ là muốn dẫn Khinh Linh Tử đi thì có chút phiền toái, dù sao Khinh Linh Tử không có thân phận hợp pháp... Lúc mà cái lão già này sinh ra cũng không biết là vào thời nào nữa.
Không thể bắt lão thi triển ngự phong thuật, bay một mạch từ trong nước sang châu Âu? Bất quá Nguyệt Tinh tỏ vẻ vấn đề đó không lớn, chắc là có thể sắp xếp được. Dù sao Minh Nguyệt gia là một đại gia tộc tồn tại lâu đời, cũng có chút bản lãnh.
Về phần Khinh Linh Tử, không khó quyết định. Khi Tiểu Lôi trở về nói với Khinh Linh Tử một câu.
"Ta muốn đi châu Âu một lần, bọn khốn đó cứ luôn gây phiền phức cho ta, quấy rối Bảo Nhi, cứ ngồi chờ bọn nó tìm tới cửa, chi bằng chúng ta xuống tay trước, chuyển thủ thành công!"
Khinh Linh Tử lập tức kêu oa oa, hậm hực muốn đánh nhau, tỏ vẻ nhất định muốn "đi đến cái châu gì đó, để đá vào mông cái bọn vương bát đản định đánh đồ đệ bảo bối của ta", với tính khí của lão gia hỏa "chỉ sợ thiên hạ không loạn" này, cộng thêm tính tình "trời không sợ, đất không tha", đừng nói là đi châu Âu, bảo lão lên nguyệt cầu, chỉ sợ là lão cũng dám lên
Ba ngày sau, sửa soạn đầy đủ tất cả hộ chiếu, đoàn người Tiểu Lôi, Khinh Linh Tử, Nguyệt Sơn, sau khi suy nghĩ một hồi, sợ rằng những người lợi hại của bên mình đã rời đi, đối phương sẽ chú ý đến Bảo Nhi, nên dứt khoát mang theo cả Bảo Nhi. Nhóm bốn người, xuất phát đi châu Âu.
Khinh Linh Tử cởi bỏ đạo bào, thay y phục, tóc vốn buộc đằng sau, đổi thành một mái tóc dài phiêu dật. Hơn nữa hắn tu tiên đắc đạo, có thuật trú nhan, mặc dù cũng không biết là lão quái vật mấy trăm tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn rất đẹp trai, răng trắng môi đỏ, nhìn qua thấy bộ dáng không quá ba mươi tuổi, mặc bộ đồ đó, lại thêm lão vốn có vài phần khí chất phiêu nhiên xuất trần, trong lúc giơ tay nhấc chân, cũng ẩn hiện dáng vẻ của một mỹ nam tử lớn tuổi.
Lão gia hỏa này theo mấy người xuất hiện ở sân bay, lập tức cuốn theo sự chú ý của đông đảo nữ tử qua lại. Tiểu Lôi lại còn cho lão đeo kính râm, Khinh Linh Tử có dáng dấp đẹp đẽ hơn người, nhìn từ xa, có pha vài phần phong thái của một đại minh tinh điện ảnh, hơn nữa lại đeo kính râm không khỏi làm cho người ta nghĩ đó có phải mấy minh tinh điện ảnh trốn trốn tránh tránh để đi lại không.
"Đây là cái máy bay quỷ quái gì vậy, cứ đùng đùng đoàng đoàng làm cho đạo gia đau hết cả đầu, đã thế còn bay chậm như vậy! Nếu như mọi khi, khoảng cách như vậy, đạo gia ta dậm chân một cái là tới!" Ngồi trên máy bay hơn mời lăm phút, Khinh Linh Tử đã không chịu đựng nổi, bắt đầu thấy bồn chồn. Tiểu Lôi vội vàng lựa lời an ủi. Hắn biết rõ tính tình của Khinh Linh Tử, nếu hắn không bình tĩnh nổi, sợ rằng sẽ lập tức hóa thân phá thủng máy bay bay đi. Nếu mà như vậy thì quả là hay ho.
May mà đây là chuyến bay quốc tế, chỗ ngồi trước sau đều là người ngoại quốc, những lời oán giận của Khinh Linh Tử bọn họ đều nghe không hiểu. Tiểu Lôi không khỏi vuốt mồ hôi trán, trong lòng thầm lo lắng: chiếc máy bay này còn phải bay một ngày một đêm mới tới châu Âu, chỉ có thể cầu trời phù hộ, lão gia này đừng có nửa đường không chịu nổi mà phát điên lên.
Sắc mặt Nguyệt Sơn cũng vài phần xấu hổ, nhưng Bảo Nhi bên cạnh lại cười dài, trong lòng cô bé vô lo vô nghĩ, chỉ cần có thể cùng Tiểu Lôi ba ba của cô đi du lịch, thì đó chính là chuyện tốt nhất thế gian này.
Tiếp viên hàng không đi tới đi lui, thấy chỗ này, Bảo Nhi, một tiểu cô nương vô cùng đáng yêu như thế đang ngồi, lại thêm Khinh Linh Tử, lão quái vật đã biến thành một mỹ nam tử, không khỏi cố tình thường xuyên đảo qua. Nhất là Bảo Nhi, lấy được rất nhiều viên kẹo ngọt, suốt đường đi cứ hi hi ha ha cười mãi không ngừng.
May mà cuối cùng Khinh Linh Tử sốt ruột không chịu nổi, dứt khoát ngồi trên ghế nhập định, lúc này Tiểu Lôi mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy tranh thủ đi vào phòng vệ sinh mà thư giãn. Lúc đi qua hành lang phía sau, đột nhiên hai mắt hắn sáng ngời, trong khi đó ở một vị trí bên trái hành lang, một nam nhân tóc vàng chậm rãi mở cặp kính đen trên mặt xuống, yên lặng nhìn Tiểu Lôi, khẽ cười, bộ dạng rất tao nhã.
"Diệp Bất Quần?"
Tiểu Lôi dừng bước, nghiêm túc nhìn hắn.
Diệp Bất Quần thở dài, có vẻ rất lấy làm tiếc, nói: "Tiểu Lôi tiên sinh thân mến, ta vốn dĩ cho rằng chúng ta đã giảng hòa, nhưng không ngờ ngươi vẫn không coi ta là bằng hữu, nếu không, vì sao ngươi đến châu Âu cũng không thèm nói với ta một tiếng?"
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, mắt thấy Khinh Linh Tử ở xa xa không có động tĩnh gì, hắn mới lập tức lắc mình ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Diệp Bất Quần, thấp giọng nói: "Ngươi đi theo chúng ta?"
Diệp Bất Quần chẳng hề có ý phủ nhận: "Đúng vậy, Ta đi theo các ngươi. Nhiệm vụ của ta chính là trông nom Bảo Nhi tiểu thư, các ngươi không nói không rằng mang cô bé chạy đến châu Âu, nếu không phải tên của ngươi đã từng ở trên danh sách mẫn cảm của giáo hội, đơn xin nhập cảnh của ngươi vừa mới báo cáo lên trên, giáo hội đã thông qua một vài kênh tin cậy, lấy được tin tức... Nếu không như thế, e rằng cả ta cũng bị ngươi qua mặt rồi."
Tiểu Lôi cau mày: "Ngươi muốn thế nào?"
"Không có gì. Tiếp tục đi theo các ngươi, bảo đảm tiểu thư không có chuyện gì, không để người nào của Hắc Ám Hội Nghị tiếp cận cô bé... Bất quá, hiện tại xem ra nhiệm vụ này lại càng thêm nhiều khó khăn rồi. Chẳng lẽ ngươi không biết, châu Âu không những là đại bản doanh của Giáo Hội, cũng là sào huyệt của Hắc Ám Hội Nghị đó."
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, thở dài cười lạnh nói: "Được rồi, là do ngươi nguyện ý đi theo... Chỉ là bây giờ ngươi tốt nhất nên cầu mong ngàn vạn lần đừng để cho người đang ngồi cùng chỗ với ta biết được sự tồn tại của ngươi, nếu không lão sẽ ngay tức khắc cho ngươi một cước từ trên không ba mươi ngàn bộ này bay thẳng xuống đất à!"
Diệp Bất Quần mỉm cười, nói: "Cảm ơn ngươi đã đề tỉnh.Ài... hoặc là một kiểu uy hiếp... Ngươi yên tâm đi, ta hiểu rõ vị bạn đồng hành kia của ngươi mạnh hơn ta nhiều lắm, ta chưa từng gặp qua một ai mạnh mẽ giống như lão... Ta cũng không phải là một người thích tìm rắc rối cho mình đâu."
Tiểu Lôi trợn mắt, lạnh lùng nói: "Đề tỉnh? Hắc, nếu không phải nghĩ đến đây đang là ở giữa trời cao, nghĩ đến trên chiếc phi cơ này còn có vài trăm nhân mạng, ta đã sớm nói với lão, để lão xuất cước đá ngươi bay ra rồi!"
Diệp Bất Quần mỉm cười, không tỏ vẻ gì khác, chỉ thản nhiên nói: "Tốt lắm, chúc các ngươi có một chuyến đi vui vẻ. Cũng hy vọng chuyến đi thăm châu Âu lần này có thể để lại cho ngươi một ấn tượng tốt đẹp... Hiện tại, còn một đoạn đường rất dài nữa, trước tiên chúng ta ngủ một giấc thật ngon đi nhé."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.