Chương trước
Chương sau

Cám ơn bác mèo mập đã bớt chút thời gian giành cho chiến dịch!
Tiểu Lôi vừa trở về, Ô Dương và Ngao Liệt lập tức mượn cớ cần bế môn tu luyện để tránh đi chỗ khác. Bọn họ thà ngồi đả tọa cả tháng còn hơn là ở chung với Bảo Nhi thêm một ngày. Ngay cả người có tính tình ôn hòa như Tố Tố cũng gần như chịu không nổi.
Tiểu Lôi cất cây hoa sen do Diệu Yên biến thành vào phòng mình, lại dùng một kiện pháp bảo của Khinh Linh Tử tên là "Cửu chuyển thông linh bình" làm bình hoa, mỗi ngày hắn dùng các loại nước suối lấy về từ Tam sơn Ngũ nhạc để nuôi dưỡng.
Đóa sen kia càng ngày càng kiều diễm mê người, cành lá vươn cao, cánh hoa tỏa hương thơm nhè nhẹ. Những lúc nhàn hạ Tiểu Lôi lại nhớ đến dung nhan tuyệt sắc của Diệu Yên, nhớ đến việc nàng ta nhận mình làm chồng, hắn không khỏi mơ mộng trong lòng.
Tính ra, bọn họ đã ở Tiêu Dao phái hai mươi mấy ngày. Ngày nào Khinh Linh Tử cũng đều quấn lấy Bảo Nhi, dùng một loại bí pháp mà lão tu luyện để tẩy kinh phạt tủy cho nó.
Khinh Linh Tử mặc dù cưng chiều tiểu đồ đệ này nhưng dạy bảo cũng rất nghiêm khắc, dù Bảo Nhi hay làm nũng nhưng Khinh Linh Tử thật ra là một vị nghiêm sư. May là thiên tư Bảo Nhi kỳ lạ, lại kiêm một thân linh khí, ngay cả cái lão quái vật Khinh Linh Tử này cũng thường bị tiến bộ của Bảo Nhi làm cho kinh ngạc.
Tiểu Lôi lại có tâm tư khác.
Hắn lần này tiến nhập Tiên Sơn phái thu hoạch phong phú, lấy được một viên nội đan của thượng cổ thần thú Huyền Vũ, còn có một giọt huyết ngọc thạch chung nhũ cuối cùng còn sót lại. Đương nhiên viên nội đan kia có thể dùng để luyện chế pháp bảo, nhưng giọt huyết ngọc thạch chung nhũ còn làm cho Tiểu Lôi thêm động tâm hơn nhiều.
Huyết ngọc thạch chung nhũ này vốn chuyên dùng để luyện chế Hoá vũ đan, Hoá vũ đan công hiệu thần diệu, ăn vào có thể biến tiên thiên chân khí thành pháp lực. Những tu hành giả đã tu luyện cả đời muốn chuyển hóa một thân tiên thiên chi khí thành pháp lực thì còn phải trải qua quá trình khổ luyện Tu Pháp kỳ khá dài.. Nếu có thể ăn vào một viên Hoá Vũ đan, lập tức cùng một công luyện tập mà hiệu quả tăng lên gấp đôi. Ví như chưởng môn nhân Tiên Sơn phái Tiên Âm, chính là trước sau phục dụng mấy viên Hoá Vũ đan mà một bước lên trời, trở thành một trong những cao nhân đương thời ai ai cũng biết, mặc dù vị trí "thiên hạ đệ nhất" kia có chút giả dối, bởi vì thực ra danh hiệu đó do Diệu Yên giả trang đoạt lấy nhưng sau khi Tiên Âm phục dụng Hoá Vũ đan thì tu vi của nàng ta cũng không hề tầm thường.
Ngay cả cao nhân có đẳng cấp như Diệu Yên, người có thể hàng phục thượng cổ thần thú Huyền Vũ, sai khiến sơn vạn yêu vương, thì khi đánh nhau với Tiên Âm cũng chỉ đến mức lưỡng bại câu thương.
Trong khi đó, Tiểu Lôi bây giờ có thể nói đã thoát thai hoán cốt thành bán tiên chi thể, tiên thiên chi khí của hắn so với ai khác cũng đều thâm hậu hơn, hơn nữa một bước lại chuyển hoá thành pháp lực cũng là dư địa không có gặp may. Nếu có thể ăn được một viên Hoá Vũ đan …
Năm đó trước khi Diệu Yên bị Tiên Âm sắp đặt độc kế hãm hại, nàng ta tự mình luyện chế Hoá Vũ đan nên công lực bị tổn hao rất lớn, vì vậy Tiên Âm mới nhân cơ hội đó để đánh lén. Thông thường muốn luyện chế Hoá Vũ đan phải có ba cao nhân Tu pháp kỳ đỉnh cao xuất thủ mới xong, nhưng Diệu Yên chỉ dựa vào năng lực của bản thân hoàn thành, tu vi này khả dĩ có thể nói ngạo thị thiên hạ.
Bất quá tu vi của Khinh Linh Tử dường như còn trên cả Diệu Yên …
Mấy ngày nay mỗi lần nhìn thấy Khinh Linh Tử là ánh mắt Tiểu Lôi lại sáng rực lên, , trong mắt chớp động vẻ giảo hoạt tham lam rõ rệt. Khinh Linh Tử bị hắn làm cho nhột nhạt, trong lòng bất an, rốt cục không nhẫn nại được nữa nói: "Tiểu tử, không phải ta không giúp ngươi luyện đan, chỉ là ta tính thiên kiếp của ta nhiều nhất là sẽ đến trong vòng một hai năm mà thôi. Nếu ta ra tay giúp ngươi luyện đan thì cũng có thể luyện được nhưng ít nhất ta cũng cần ba năm mới khôi phục nguyên khí. Nếu trong ba năm đó thiên kiếp đến, nói không chừng đạo gia ta cũng xong đời luôn, ngươi không ngại đợi ba năm, ba năm sau nếu ta độ quá thiên kiếp thì ta còn có năm trăm năm tiêu dao, đến lúc đó đương nhiên ta có thể giúp ngươi luyện đan.
Dừng một chút, lão nghiêm sắc mặt nói: "Con đường tu luyện rất dài, trong đầu ngươi không thể cứ luôn ôm ý niệm mong chờ cơ hội. Phải biết rằng thiên đạo tuần hoàn, tự nhiên cũng có định số của nó. Bây giờ so với người khác thì ngươi đã có nhiều may mắn lắm rồi, dù cho pháp lực của ngươi đã đại tiến trong khoảng thời gian rất ngắn nhưng ngươi là người mà đạo tâm bất ổn, tương lai nếu thiên kiếp tới, lúc đó so với người khác cũng hung hiểm hơn vạn phần!"
Tiểu Lôi vẻ mặt đau khổ nói: "Nhưng mà tiến triển của ta thật sự chậm quá."
Khinh Linh Tử trợn mắt: "Phì! Ngươi bất quá chưa tới mười chín tuổi, đã có được một thân tiên thiên chi khí, coi như là đang ở mức độ cao nhất của giai đoạn "Luyện khí", bắt đầu bước vào con đường "Tu pháp", tu vi này đã bằng công phu cả đời người khác. Nếu ngươi còn hiềm là chậm, vậy tu hành giả trong thiên hạ đâm đầu vào tường mà chết cho rồi ! Năm xưa ngay như đạo gia ta cũng phải tu luyện cả nửa đời người, đến năm bốn mươi chín tuổi mới đạt tới cảnh giới như ngươi hiện nay.
Tiểu Lôi kỳ quái nói: "Bốn mươi chín tuổi? Không thể nào … ta xem cái tên Phong Cuồng Ngũ Hành Tông kia có pháp lực trên cả ta, trong khi tuổi hắn chẳng qua cũng tương đương ta mà thôi. Lại còn mấy cái tên ngoại quốc kia, cái gì Thánh kỵ sĩ của Vatican đó, xem bộ dạng cũng không tới bốn mươi chín tuổi chứ, ta ở trước mặt hắn thì cho dù chỉ xoay xở hoàn thủ cũng chẳng được.
Khinh Linh Tử cười lạnh lùng: "Pháp thuật của Phong môn ngũ hành tông là Kiếm tẩu thiên phong, đi bằng con đường bàng môn tà đạo. Mặc dù trong thời gian ngắn có thể tu luyện được một chút pháp lực, nhưng đó là cái loại pháp môn tiên thiên bất túc, sau này chẳng có cách nào tiến thêm được dù chỉ một bước. Cái tên tiểu tử họ Phong của Ngũ Hành Tông mà ngươi nói kia thì đời này khó mà có được bước tiến nào đáng kể nữa . Còn đám bọn Tây Dương man di, ta mặc dù không hiểu quá rõ nhưng phương pháp tu luyện của bọn họ cùng chúng ta bất đồng, tương lai chắc gì có thành tựu lớn? Chúng ta tu luyện huyền môn chánh tông, coi trọng việc phát triển tuần tự, tương lai sẽ tiến dần từng bước, đi vào Đại đạo, tiền đồ vô hạn. Ngươi ngàn vạn lần không nên thiển cận như vậy.
Đoạn Khinh Linh Tử lại cười: "Bất quá cái công pháp Ngũ Hành Tông của ngươi đó ta cũng đã có xem qua. Mấy đời của Phong Môn Ngũ Hành Tông đã vất vả tâm sức tìm được một con đường tắt. Công pháp này đặc biệt nói về việc làm sao để luyện hóa tiên thiên chi khí thành pháp lực. Nếu là người của Phong Môn tu luyện thì do tiên thiên chi khí nông cạn nên có luyện được cũng không có được thành tựu gì lớn lắm. Nhưng trái lại đối với ngươi thì thích hợp hơn hết … công pháp này rất phù hợp với ngươi, có thể nói là tạo hoá đã an bài cho ngươi.
Tiểu Lôi thở dài: "Nhưng tu luyện như vậy ta mất bao lâu mới có thể đạt được đây? Thật ra ta không vọng tưởng có thể cường hãn biến thái như ngươi, chỉ cần luyện được tới mức có thể đánh cho mấy tên ngoại quốc kia một trận thì ta cũng đã hài lòng rồi.
Khinh Linh Tử suy nghĩ một chút nói: "Ngươi hiện tại pháp lực đã có chút thành tựu, chỉ là những pháp thuật cao thâm một chút thì ngươi còn chưa thi triển được, đương nhiên là đánh không lại bọn man di ngoại quốc kia. Bất quá ngươi tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa, là có thể dụng pháp thuật cao thâm hơn nhiều. Đại khái không quá hai mươi năm, hai tên ngoại quốc kia mà thấy ngươi cũng chỉ có chạy trối chết mà thôi.
Tiểu Lôi trừng trừng con mắt: "Hai mươi năm? Ta thèm vào!"
Khinh Linh Tử bất dắc dĩ nói: "Hai mươi năm cũng không lâu lắm đâu. Bây giờ tình tình ngươi còn có chút xốc nổi … ân, hay là ngươi nên tái luyện chế vài loại pháp bảo, nếu có một hai kiện pháp bảo thích hợp phòng thân thì có thể bổ khuyết được cho thực lực chưa cao của ngươi.
Tiểu Lôi nhíu mày: "Pháp bảo hả? Thật ra ta có không ít, gần đây ta kiếm được không ít thứ ở chỗ ngươi và kể cả ở bọn Tiêu Dao Tử nữa. Hiện trong tay ta có một cái Chấn Thiên Linh và một cái Càn Khôn Kính.
Khinh Linh Tử lắc đầu: "Sai lầm! Sai lầm! ngươi cho rẳng pháp bảo cứ càng mạnh thì được sao? Luyện chế pháp bảo phải dụng nguyên khí bổn mạng, khi luyện xong thì pháp bảo cùng chủ nhân tâm ý tương thông, vậy mới có thể phát huy uy lực lớn nhất. Pháp bảo của ngươi lấy của người khác, không phải do ngươi tự mình luyện chế, vào tay ngươi có thể phát huy được ba thành uy lực là tốt rồi. Về những thứ mà ngươi lấy của bọn ta là do mọi người yêu quí ngươi nên mới để cho ngươi. Những pháp bảo thực sự lợi hại mà đưa cho ngươi thì cũng chỉ là lãng phí thôi.
Khuôn mặt Tiểu Lôi thoáng đỏ lên, hắn nhớ tới khoảng thời gian gần đây liên tục phải chịu ấm ức khi gặp phải cường địch, mặc dù có bao nhiêu pháp bảo trong túi Càn khôn nhưng đều rất khó thủ thắng.
Lần trước, tại biệt thự kia bắt quỷ lúc nửa đêm, kết quả thiếu chút nữa bị Quỷ Vương cướp phi kiếm đi.
Tiểu Lôi trong lòng biết lời Khinh Linh Tử nói là thật, cười khổ nói: "Luyện chế pháp bảo cũng có thể, trong tay ta có một viên nội đan Huyền Vũ, ngày hôm nay nhân tiện mở lò luyện chế, nói gì thì cũng phải tự mình làm ra cái gì đó, pháp bảo người khác dùng không thuận tay."
Đan phòng của Tiêu Dao phái này ở ngay phía sau đạo quan. Một cái lò bát quái bằng đồng ước chừng cao cỡ đầu người. Tinh thiết tinh phách được sắp đặt xung quanh, còn có một ít đan dược tán hoàn.
Đan phòng này Tiểu Lôi hiển nhiên là đã tới nhiều lần, bất quá mỗi lần đến thì luôn vội vã vơ vét một ít đan dược rồi lỉnh. Lần này hắn cắn răng hạ quyết tâm ở đây một đoạn thời gian.
Về phần luyện chế pháp bảo loại gì, Tiểu Lôi đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định luyện chế một cho mình một cây phi kiếm.
Người tu hành, phi kiếm là một vật không thể thiếu. Một kiện phi kiếm tốt là một thứ mấu chốt để có thể khắc địch chế thắng. Huống hồ kiếm pháp Tiêu Dao phái cũng khá lợi hại. Trong khi đó ở tầm tuổi này của Tiểu Lôi, từ nhỏ tới lớn hơn phân nửa thời gian là xem các tiểu thuyết võ hiệp, đối với hình tượng kiếm khách tiêu sái trong tiểu thuyết loại này thật sự có một sự ngưỡng mộ khó tả.
"Kiếm!" Tiểu Lôi trong lòng đã định chủ ý.
Hắn lục từ trong tủ lấy ra một khối huyền thiết tinh phách mà Tiêu Dao Tử đã cất kỹ nhiều năm – nghe nói khối huyền thiết tinh phách này lúc Tiêu Dao Tử còn trẻ đã tới nơi lạnh nhất của Bắc Cực mới tìm thấy. Lão tự mình rèn một kiện phi kiếm, một nửa còn lại không dùng tới nữa. Loại huyền thiết tinh phách thượng phẩm này tìm kiếm rất khó, chính là nguyên liệu tuyệt vời để luyện chế phi kiếm. Tiêu Dao Tử đang tự sáng tạo một bộ tâm quyết kiếm thuật, lão định sau khi hoàn thành sẽ chế luyện một cây phi kiếm thích hợp với bộ kiếm thuật đó, vì vậy một nửa khối Huyền thiết tinh phách còn lại vẫn chưa đem ra dùng.
Chỉ là Tiêu Dao Tử nghĩ không ra lúc lão bế quan thì khối bảo bối này đã bị Tiểu Lôi "chôm" mất.
Tiểu Lôi ở lỳ trong đan phòng suốt ba ngày ba đêm, lửa lò sáng rực hắt lên làm cho sắc mặt hắn trở thành đỏ sậm, khối huyền thiết tinh phách kia đang bị luyện chế thành một thanh trường kiếm ở trong lò.
Tóc tai Tiểu Lôi bị cái nóng trong lò làm cho quăn queo, trên trán mồ hôi đổ như mưa mùa hạ.
Hốt nhiên hắn thấy trong lò phún xuất ra tám ánh lửa màu vàng nhạt, Tiểu Lôi trong lòng chợt nảy ra một ý, sắc mặt nghiêm nghị, hắn lấy viên Huyền Vũ nội đan từ trong túi càn khôn ra, ném vào lò.
Sau đó, hắn khoanh chân ngồi ở trước lò, vận khí một vòng rồi thổi một luồng bổn mạng nguyên khí vào lò. Lúc này tiên thiên chi khí vận chuyển trong người Tiểu Lôi như bánh xe gió, tuy thân thể vô cùng mệt mỏi nhưng tinh thần càng lúc càng hưng phấn.
Từ khi viên Huyền Vũ nội đan được ném vào lò, ánh lửa dần dần chuyển từ màu vàng nhạt sang màu đỏ rực, sau đó lấp loáng tỏa ra từng đạo thất sắc quang mang, từng luồng hơi lửa từ trong lò phóng lên cao, phát ra một âm thanh nghe giống như long ngâm.
Tiểu Lôi ngồi gần đó, lại không đề phòng, khi luồng lửa từ trong lò phụt lên hắn suýt nữa đã nhảy bắn ra ngoài. Tiểu Lôi nuốt nước miếng, gằn giọng: "Ngoan nào, chắc là lần này luyện thành một thứ bảo bối không tầm thường đây."
Hắn trong lòng vừa mừng vừa khao khát, lập tức bất chấp pháp lực hao tổn, phun ra một luồng bổn mệnh nguyên khí một cách liên tục như không kể tính mạng. Cuối cùng cũng đến lúc khí lực cạn kiệt, hắn liền nuốt hai viên sanh sanh tạo hoá đan, sau đó ngồi ở trước lò khổ niệm tâm quyết.
Giờ phút này trong đỉnh lò, ánh lửa vàng tỏa ra rực rỡ, từng luồng khí vàng kim đang vây quanh một vật dài dài, linh khí theo hơi lửa tỏa ra, cả đan phòng nóng lên một cách dị thường, hun Tiểu Lôi cơ hồ hôn mê bất tỉnh, hắn mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, giữ một khẩu nguyên khí nằm trong miệng, gắng gượng đề khởi tinh thần.
Án theo pháp môn luyện kiếm Khinh Linh Tử truyền thụ, thì còn ba ngày nữa mới có thể mở lò, hiện trong lòng hắn vừa kích động lại thấy bất an, dường như tâm tình có chút lo lắng không biết thành công hay thất bại. Lần này hắn đã dốc hết vốn liếng rồi.
Chẳng những đã dùng huyền thiết tinh phách của Tiêu Dao Tử, hắn còn chôm hai cái hắc kim phách của Ngô Đạo Tử và mấy sư huynh đệ của, thêm một viên thạch đan, toàn bộ đều cho vào trong lò.
Dưới tác động của Huyền Vũ nội đan, lò lửa cơ hồ đỏ rực, khiến người đừng trước lò khó mà thở được, mỗi luồng hơi nóng phun ra dường như có thể nung chảy cả đan phòng.
Mồ hôi Tiểu Lôi sớm đã bay hơi sạch, sau khi uống viên sanh sanh tạo hóa đan cuối cùng, hắn nghiến răng cắn đầu lưỡi, cố gắng đề khởi tinh thần lại lần cuối, trong lòng thầm nghĩ: "Lần này thật đúng là hao phí hết cả vốn liếng, riêng việc nguyên khí tiêu hao thì e rằng phải dùng đến hai bình sanh sanh tạo hoá đan của Khinh Linh Tử mới xong, hừ hừ, đợi đến lúc vô thượng bảo kiếm của tiểu gia luyện xuất ra, thì ta sẽ chém tên Michael gì đó với hồng phát lão quỷ kia thành mười bảy, mười tám đoạn … Hm! Cây kiếm này của ta cũng phải có một cái tên thật hay mới được … phải gọi là Tích Lịch Kim Quang Lôi Điện đến Cửu Thiên Thập Địa Bồ Tát cũng phải lắc đầu sợ hãi.
Hắn càng ngày càng hôn mê, rốt cục không chịu đựng được nữa, mơ màng chìm vào trong giấc ngủ …
Đột nhiên trong lò bắn ra một đạo hỏa khí thanh sắc, hiển nhiên đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh …
Chỉ là Tiểu Lôi không hề nhìn thấy, trong lúc ngủ mơ hắn vẫn thì thầm: "Kiếm a, kiếm a … kiếm của ta …"
Cũng may là mặc dù hắn đang ngủ nhưng tiên thiên nội tức vẫn đang không ngừng vận chuyển, trong miệng còn ngậm một viên "Tị hoả đan", nếu không đã bị cháy thành than rồi.
Giấc ngủ đó của Tiểu Lôi kéo dài đúng hai ngày hai đêm.
Không nói Tiểu Lôi luyện kiếm, lại nói Khinh Linh Tử dạy Bảo Nhi luyện khí hoá pháp cơ bản, Bảo Nhi tính tình trẻ con, đương nhiên là không chịu được cái loại tu luyện kham khổ này, Khinh Linh Tử mặc dù nghiêm khắc nhưng nhìn Bảo Nhi đáng yêu như thế, cũng không đang tâm trừng phạt nó, Bảo Nhi thỉnh thoảng cũng lén bê trễ luyện tập,
Khinh Linh Tử cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Một ngày kia, Khinh Linh Tử đang ở trong điện giảng giải cho Bảo Nhi bước đầu của môn ngự phong thuật thì đột nhiên nhìn thấy Tố Tố từ bên ngoài chạy vào. Tố Tố vừa nhìn thấy Khinh Linh Tử vội khom người bẩm báo: "Sư thúc, có hai người một nam một nữ tiến vào núi, dường như đang tìm Tiêu Dao phái chúng ta, bọn họ đã vòng vo ở trong núi một ngày rồi, hình như còn có người của Phục Hổ tự đi cùng. Cũng không biết lai lịch bọn họ như thế nào."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.