🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

May mà trong túi càn khôn còn có quần áo, mới giúp cho tiểu vô lại của chúng ta tránh phải tình huống khó xử là xích lỏa đứng trước người đẹp.
"Vừa rồi ta thực sự tưởng mình đã chết chắc rồi, nữ nhân như ngươi quả thực quá độc ác, không lẽ muốn ta bị ăn mòn thành một bộ xương sao".
Diệu Yên nói: "Ngươi có bán tiên chi thể, ngươi cho rằng trên đời này thứ gì cũng có thể đả thương ngươi sao? Cái hồ nước này được ta thả xuống nước bọt của tam nhãn thanh xà để luyện thành dược thủy, tính ăn mòn mặc dù ghê gớm, nhưng cùng lắm cũng chỉ làm cho ngươi cảm thấy đau một chút mà thôi". Nàng hơi hé mắt, nặng nề nói: "Nhưng mà nếu như ngươi bất kính với ta lần nữa, ta còn không dám giết ngươi sao?"
Tiểu Lôi cười hi hi, chấn chỉnh lại quần áo, phủi phủi tay, nói: "Được rồi, ngươi có thể mở mắt ra".
Hai má Diệu Yên hơi ửng hồng, mở mắt liếc Tiểu Lôi một cái, che miệng cười, nói: "Ý? Ngươi sao lại mặc đạo bào?"
Tiểu Lôi than vãn: "Đây là y phục của ta trong Tiêu Dao phái, trên người chỉ mang theo một bộ thế này, không mặc nó, không lẽ bắt ta lột vỏ cây làm áo?"
Im lặng một lúc, hắn nhìn Huyền Vũ đang nằm trong hồ nước, nhíu mày nói: "Ngươi đưa ta tới đây, chính là để tìm bắt con rùa lớn này à? Chẳng lẽ ngươi nhàn rỗi vô sự?"
Diêu Yên đang ngồi xếp bằng trên mặt đất điều tức, sắc mặt tốt hơn một chút, nhưng mà vẫn trắng bệch như cũ, thở dài nói: "Ta tự nhiên là có dụng ý, Huyền Vũ này mặc dù chưa tu luyện đến nơi đến chốn, thực tế cũng chưa quá ba nghìn tuổi, chỉ có thể coi là một con rùa con mà thôi. Nhưng mà Huyền Vũ là Huyền Vũ, dẫu sao vẫn là thượng cổ thần thú, nếu như lúc bình thường, ta tự nhiên không dám đụng chạm với nó. Chỉ là ta đã tính toán mấy ngày này chính là huyền quan ba trăm năm một lần của Huyền Vũ, trong vòng bảy ngày là giai đoạn yếu ớt nhất của nó, cho nên ta mới dám đến. Nếu như là lúc bình thường, đừng nói hai người chúng ta, cho dù là Đại La kim tiên tới, cùng lắm là hai bên lưỡng bại câu thương mà thôi. Huyền Vũ này ba trăm năm một lần huyền quan, mỗi khi vượt qua, thực lực liền thăng lên một đoạn, nhưng mà trong thời gian độ quan, thực lực cùng lắm chỉ còn hai thành mà thôi".
Tiểu Lôi hít vào một hơi: "Hai thành? Thực lực chỉ hai thành, cũng có thể làm cho hai người chúng ta đến mức này sao? Ngươi đúng là gan lớn a".
Diệu Yên lắc lắc đầu, nhíu mày nói: "Cũng là ta tính sai thời gian, nghĩ lại đã quá lâu rồi không quay lại đây, nếu như chúng ta tới hôm qua, thì cũng không phiền phức đến thế này. Cũng may mà ta có mang theo mấy kiện pháp bảo lợi hại, cũng may mà tên gia hỏa ngươi cũng không tồi, không bỏ ta lại mà bỏ chạy".
"Nhưng mà ngươi vẫn chưa nói là đến nơi này cuối cùng là vì cái gì?"
Diệu Yên cười một tiếng, nàng chậm rãi đứng dậy, thở dài nói: "Đợi tí nữa ngươi sẽ biết. Nhưng mà hôm nay ta đã mất bảy thanh phi kiếm, mấy phi kiếm đó là do ta dùng nguyên khí bản mệnh luyện chế, nếu như cuối cùng không thể thành ngươing, thì đúng là lỗ vốn to".
Nàng nhấc tay, từ trong tay áo bay ra một dây thừng màu đen, vèo một cái hướng tới Huyền Vũ, dây thừng cột chặt trên thi thể của Huyền Vũ, lập tức từ cổ của nó chảy ra một dòng máu tươi, da thịt hai bên từ từ lật lại. Diệu Yên lại phóng ra một cây đao ngọc bích nhỏ nhỏ, nhẹ nhàng đâm vào cổ họng của Huyền Vũ, tức thì một tinh thể đỏ thẫm bay ra, chính là nội đan của Huyền Vũ.
Nàng vẫy vẫy tay, hóa ra một làn hơi nước bao bọc lấy nội đan, cười nói: "Nội đan này mặc dù là vật rất tốt, nhưng mà đối với ta không có nhiều tác dụng, niệm tình ngươi giúp đỡ ta lần này, ta tặng nó cho ngươi".
Tiểu Lôi không ngờ Diệu Yên lại hào phóng như vậy, tự nhiên đưa nội đan của thượng cổ thần thú cho mình, hắn tất nhiên không chối từ, lập tức thu vào trong túi càn khôn.
"Nội đan này thuộc hỏa, dùng để luyện chế pháp bảo là tốt nhất, pháp lực của ngươi mặc dù không tồi, nhưng mà Tiêu Dao phái của ngươi có lão gia hỏa Khinh Linh Tử, có lão ta giúp ngươi, nghĩ rằng cũng không thể lãng phí bảo vật như thế này được"
Sau đó, nàng lại lấy ra một lọ sứ nhỏ, từ từ đổ một chất lỏng trong suốt vào trong hồ, trong chốc lát, màu sắc của hồ nước liền khôi phục lại như lúc ban đầu.
Diêu Yên dường như có chút tiếc rẻ, cẩn thận thu lại chiếc lọ sứ, thở dài nói: "Hôm nay mất nhiều vốn quá, một bình nước bọt của tam nhãn thanh xà, một bình máu tươi của hỏa hạc nghìn năm".
Tuy vậy, nàng mười ngón tay đan vào nhau, im lặng niệm khẩu quyết, trên mặt hồ thoáng lộ kim quang, sau đó nước trong hồ đột nhiên phân ra làm hai, lộ ra một hang đen thui dưới đáy hồ.
"Ý? Không lẽ là hang ổ của con rùa kia?" Tiểu Lôi ngạc nhiên hỏi.
Diệu Yên cười nhạt: "Hừ, chỉ là một con ô quy, còn không đáng cho ta hao phí như vậy, hôm nay ta đến đây, chính là muốn chặt bỏ huệ căn (gốc rễ mang lại điều tốt đẹp, thuận lợi) nghìn năm của Tiên Sơn phái! Để thỏa nỗi hận trong lòng ta!"
Tay áo vung ra, cả người nàng bay vút lên, hướng về hang ổ kia, hạ xuống phía trước, rồi quay đầu lại cười: "Tên ngốc, còn không theo ta xuống? Người đừng hòng bỏ chạy, đường về sớm đã bị ta dùng kim mẫu đơn phong bế lại rồi. Với lại chúng ta đánh đấm trong này, những người trấn thủ của Tiên Sơn phái sớm đã cảm nhận được, chỉ là không phá nổi kim mẫu đơn của ta mà thôi".
Sau đó, nàng bước vào trong cái hang màu đen. Tiểu Lôi cũng không còn cách nào khác, đành theo vào sau.
Đôi chân của Diệu Yên nổi trên mặt đất mấy chục phân, cả người nhẹ nhàng bay bay trên mặt đất, một tay nàng cầm một đóa liên hoa nhỏ nhỏ, giữa nhụy hoa phát ra quang hoa mờ ảo, giống như là một bó đuốc vậy. Tiểu Lôi đi theo sau, chân dẫm lên mặt đất trong hang động, mặt đất ươn ướt, cũng không biết là chất gì nữa, nhưng mà đây vốn là hang ổ của Huyền Vũ, tất nhiên cũng không phải là thứ gì hay ho…
Với lại, không khí trong này thực sự hôi hám hết sức, vừa mới bước vào, liền cảm thấy thấy mùi tanh hôi từ bốn phía xộc vào mũi, Tiểu Lôi không kịp phòng bị, suýt nữa ngạt thở, tí nữa thì nôn thốc ra.
"Con bà nó, lão ô quy này đúng là không thích sạch sẽ, làm sao mà nhà cửa lại hôi như nhà vệ sinh thế này chứ… Tiểu gia ta đầu óc tí nữa thì hỏng hết, rõ ràng là theo ngươi đi vào nhà vệ sinh của nhà người ta…Còn nữa, thần khí của Tiên Sơn phái xem ra rất nhiều, đình đài lầu các trên núi cũng được xây dựng đẹp đẽ, ày… Ai mà biết phía dưới lại là một cái nhà vệ sinh khổng lồ a". Tiểu Lôi vừa đi vừa chửi om sòm. Diệu Yên nghe hắn chửi đến tục tằn, không nhịn được nhíu mày quát: "Được rồi, ngươi đừng có lảm nhảm vậy nữa".
Hang động dưới đất này cực kì lớn, đủ cho nửa cái sân bóng đá, xung quanh quái thạch lởm chởm, dưới mặt đất cũng hòn này nối hòn khác, Tiểu Lôi kéo một vạt của đạo bào xuống, bịt mồm bịt miệng kín lại, lúc đó mới giảm bớt mùi tanh hôi vốn làm cho ngươi ta chóng mặt.
Diệu Yên dường như cũng không chịu nổi mùi tanh hôi này, chỉ thấy nàng cắn răng chịu đựng, nhăn mặt nhíu mày.
Cuối cùng họ đi đến đoạn cuối của hang động, chỉ thấy có một lối ra nhỏ nhỏ, lối ra này dường như có tiếng gió lạnh thổi, giống như là là tiếng gió bên ngoài truyền tới vậy.
Diệu Yên thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng dập tắt liên hoa đăng. Tiểu Lôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại cầm lấy tay hắn, bên tai còn nghe thấy tiếng của Diệu Yên: "Đến rồi".
Sau đó, Tiểu Lôi bị Diệu Yên kéo đến lối ra, cảm giác đây là một tiểu đạo quanh co, dọc đường đi, bị vấp u đầu bao nhiêu lần không biết nữa, may mà không khí trong này tốt hơn nhiều, không hôi tanh như lúc nãy nữa.
Đột nhiên, phía trước có ánh sáng, chỉ thấy họ đã đi đến một hang động thiên nhiên trong lòng núi, trên trần đầy thạch nhũ, mấy vách núi xung quanh trong suốt lấp lánh, cũng không biết là loại tinh thể gì nữa, thấp thoáng có ánh sáng kỳ dị.
Ánh sáng xanh xanh lục lục phản chiếu lên mặt hai người, làm cho Diệu Yên thêm mấy phần yêu mị. Diệu Yên đưa ngón tay chỉ: "Ngươi xem".
Chỉ thấy trên trần xa xa, giữa rất nhiều tảng đá kì lạ, có một cây thạch nhũ hình dạng măng tre treo ngược. Thể tích của nó so với những thạch nhũ bình thường to hơn rất nhiều, to bằng khoảng một người, mờ ảo phát ra ánh sáng huyết sắc. Đầu nhọn trong suốt trơn bóng, giống như một nửa giọt chất lỏng trong suốt treo lên vậy, nhỏ xuống từng giọt.
Tiểu Lôi trong lòng hơi động, cười nói: "Đây chính là huyết ngọc thạch nhũ của Tiên Sơn phái sao? Ngươi dùng nhiều thủ đọan như vậy, chính là để phá cái thứ này à?"
Diệu Yên không trả lời, mà chỉ bay người lên, trong tay nắm cái bình ngọc nóng ấm, đến phía dưới thạch nhũ, nhẹ nhàng hứng một giọt vào trong bình, sau đó lại bỏ vào trong ngực.
Tiểu Lôi dứng phía dưới than vãn: "Ài, ta nghe nói thạch nhũ này ba trăm năm mới có thể tiết ra một giọt, bao nhiêu người trong Vạn tiên đại hội đều vì bảo vật này mà tới, hiện giờ bị ngươi lén lút lấy đi, nếu Tiên Âm biết, sợ rằng sẽ tức điên lên…"
Giọng hắn bỗng nhiên ngưng bặt, sau đó hắn tròn mắt, tiếng kinh hô của hắn còn chưa phát ra, chỉ thấy Diêu Yên đột nhiên lấy ra một trường kiếm, một đạo hàn quang ánh lên, keng một tiếng, kiếm quang lướt qua, huyết ngọc thạch nhũ do thiên địa tạo thành mà người ta nằm mơ mới có, bị nàng một kiếm chém đứt!!!
Ầm một tiếng, nửa đoạn thạch nhũ rơi xuống mặt đất, vỡ ra từng mảng, giống như vô số huyết ngọc lớn bé rơi trên mặt đất vậy.
Tiểu Lôi sững sờ cả nửa ngày, cuối cùng mới có thể thở ra một hơi, cười khổ nói: "Ngươi…ngươi…ngươi quả là độc ác a! Ngươi…Ài…Ngươi lấy trộm thứ gì của người ta cũng được, việc gì phải diệt tận gốc người ta? Lần này, Tiên Âm không chỉ là tức điên lên, mà sợ rằng là sẽ khóc hết nước mắt"
Toàn bộ huyết sắc quang mang do huyết ngọc vỡ ra phản chiếu lên khuôn mặt của Diệu Yên, sắc mặt nàng bình tĩnh, trong mắt ánh qua một tia dị sắc, đột nhiên chậm rãi nói: "Lấy trộm vật của người khác? Hừ hừ… Cái đó, vốn không phải là nghề của ta! Ta phá hoại vật của ta, có gì mà không đúng nào?"
Tiểu Lôi ngơ ngác, cười nói: "Vật của ngươi? Uhm, ta chỉ biết ngươi với Tiên Âm nhất định có quan hệ gì đó, nếu không, tại sao lại giống nhau đến vậy? Không lẽ các ngươi là chị em song sinh?"
"Chị em song sinh?...Hừ…" Diệu Yên ngồi xuống bên cạnh Tiểu Lôi, nhìn Tiểu Lôi hơi ngập ngừng nói: "Kỳ thực, ta với Tiên Âm, đều không phải là người".
"Không phải là người?" Tiểu Lôi giật mình, nhưng mà mấy ngày hôm nay, yêu ma quỷ quái gì cũng đều đã gặp qua, cho nên cũng không quá kinh ngạc, chỉ là hơi hơi có chút bất ngờ: "Vậy ngươi là gì?"
Diệu Yên chậm rãi ngồi xuống, ngón tay nhặt lên một cục huyết ngọc vỡ, cười nhẹ một tiếng, nói: "Ta với Tiên Âm, vốn là hai đóa sen mọc cùng một gốc sinh trưởng trên một hòn đảo treo lơ lửng trên Tiên Sơn phái".
Nàng bỗng nhiên thở dài một tiếng xa xăm, từ từ kể ra.
"Ta với Tiên Âm, vốn là hai đóa sen mọc cùng một gốc sinh trưởng trên một hòn đảo treo lơ lửng trên Tiên Sơn phái. Chỉ nhờ Tiên Sơn tụ tập thiên địa linh khí, chúng ta cũng không biết sinh trưởng bao nhiêu năm, mới dần dần có linh giác, sau cùng biến hóa thành nhân hình. Đời chưởng môn thứ nhất của Tiên Sơn thương xót chúng ta tu luyện khó khăn, không coi chúng ta là hoa yêu quỷ dị, thu nhận chúng ta làm môn hạ. Kỳ thực, ta và Tiên Âm giống nhau, đều là người của Tiên Sơn phái. Lão sư đối với chúng ta rất tốt, mặc dù chúng ta không phải là người, mà là hoa yêu, nhưng sư phụ không hề nói với người khác. Việc này chỉ có chúng ta với sư phụ biết. Chúng ta là hoa yêu, là sinh linh do linh khí tu tập trên núi Tiên Sơn, tu luyện so với với nhân loại nhanh hơn nhiều, đệ tử nhanh nhất trên Tiên Sơn, chính là ta và Tiên Âm. Sư phụ rất xem trọng chúng ta, nói tương lai muốn truyền lại cho một trong chúng ta…"
Tiểu Lôi cười ha ha, nói: "A ha, lại là sự đấu đá trong nội bộ môn phái đúng không? Sao mà giống với tiểu thuyết kiếm hiệp vậy".
Diệu Yên chậm rãi nói: "Nếu nàng muốn làm chưởng môn, ta mới không cùng nàng đấu đá. Ta cũng sớm nói với nàng, tính ta lạnh lùng, không thích những chuyện như vậy. Chỉ là nàng dồn ta vào bước đường cùng, kết quả…"
Nàng nhẹ nhàng dùng lực, đem miếng huyết ngọc trong tay bóp thành bụi phấn, từ từ rơi xuống.
"Ba trăm năm trước, lúc huyết ngọc thạch nhũ này lần đầu hình thành, lão sư lấy một giọt, nói là muốn luyện chế Hóa vũ đan để cho ta và Tiên Âm. Lúc đó sư phụ tìm được Ngọc Hư Tử, tìm được Đông Phương Vô Thắng, hắc hắc, hai người này tâm địa không tồi. Vạn Tiên đạị hội lần đó, mặc dù Tiêu Diêu phái các ngươi không tham gia, nhưng Đông Phương Vô Thắng do ma sai quỷ khiến lại tự đi đến, lão già này mấy trăm năm không lộ diện, lần này ra mặt ta mới biết, hóa ra là ông ta thích Tiên Âm, tình nguyện hao phí công lực, cũng muốn luyện chế ra Hóa vũ đan. Ngọc Hư Tử lão đầu này tự nhiên không cần phải nói, Côn Lôn phái của họ là do việc luyện Hóa vũ đan mà đến. Lúc đó, tâm tính ta lạnh lùng, không thích gặp người khác, cả ngày đều tránh ở sau núi. Cuối cùng luyện chế ra Hóa vũ đan được ba viên. Hai viên chia cho Đông Phương Vô Thắng và Côn Lôn phái, chỉ còn lại một viên, chia ra cho ta và Tiên Âm. Chỉ là…"
Cả người nàng đột nhiên run lên, trong mắt lộ ra sự oán hận, nàng nhìn chằm chằm vào mấy phiến ngọc nát nằm trên mặt đất, ngữ khí lạnh lùng, chậm rãi nói: "Tiên Âm trong tâm muốn làm chưởng môn, ta đương nhiên biết. Đông Phương Vô Thắng đem Hóa vũ đan của ông ta tặng lại Tiên Âm, ta cũng biết. Nhưng mà không nghĩ tới, thứ mà nàng cần, không đơn giản chỉ có vậy…"
Nàng bỗng nhiên cười lên: "Ngươi cảm giác pháp lực của ta thế nào?"
Nàng bất ngờ hỏi câu này, làm Tiểu Lôi ngẩn người một chút, nói: "Rất lợi hại".
Diệu Yên cười nhạt, nói: "Đúng vậy. Nhưng mà ba trăm năm trước, ta đáng ra đã có thể tu thành chính quả, đắc đạo thành tiên! Tiên Âm lúc đó, cho dùng là phục dụng Hóa vũ đan, cũng còn lâu mới là đối thủ của ta! Chữ "Diệu" của Tiên Sơn phái có mười bốn quyết, ta so với Tiên Âm đã tu luyện xong sớm hơn một trăm năm. "Tiên vũ âm pháp" của Tiên Sơn phái, ba trăm năm trước ta cũng đã tu luyện đến nơi đến chốn. Nàng muốn Hóa vũ đan, ta cho nàng. Nàng muốn làm chưởng môn, ta cũng nhường nàng! Nhưng mà sau đó, nàng nhờ ta giúp nàng làm một việc".
"Là việc gì?"
"Chính là mấy kiện pháp bảo mà ngươi đã thấy qua. Chấn Thiên Linh, Càn Khôn Kính… lại còn Phược Long Tác của ta!". Diệu Yên cười lạnh, nói tiếp: "Ba kiện pháp bảo này rất có tiếng trong Tiên Lâm, cho dù Vạn Tiên đại hội này đưa ra bao nhiêu cái gọi là tuyệt phẩm pháp bảo, cũng còn lâu mới so được với ba kiện pháp bảo này. Lúc đó không ai biết, ba kiện pháp bảo này, kỳ thực là do ta luyện chế ra!"
"Ngươi?" Tiểu Lôi tròn cả mắt, miệng cũng há to, ngẩn người cả nửa ngày, mới cười khổ nói: "Ngươi…ngươi quả nhiên… ha ha… ha ha ha ha, ngươi nói ba trăm năm trước đã có thể hóa vũ thành tiên, tu thành chính quả sao, ngươi nói ba kiện pháp bảo mà người tu hành trong thiên hạ coi là tiên khí pháp bảo là do ngươi luyện chế ra???"
Diệu Yêu lãnh đạm nói: "Ta vốn là liên hoa yêu hoa do thiên địa linh khí của Tiên Sơn phái tạo nên, sinh ra đã có thiên địa linh khí chi thể. Nếu như luận về tư chất, bán tiên chi thể như ngươi cũng không khác so với ta năm đó, nếu như ngươi khổ tu, trăm năm là có thể thành chính quả, cũng không phải là chuyện gì quái lạ".
Tiểu Lôi thở một hơi: "Được rồi, dù sao những cường nhân biến thái ta gặp cũng không phải là một hai người, ngươi tiếp tục kể đi". Nhưng mà trong lòng hắn lại nghĩ: Thiên sinh linh thể có gì lạ, nhà ta còn có Bảo nhi đáng yêu kia, nó vị tất đã kém ngươi.
Diệu Yên lắc lắc đầu: "Kỳ thực ta sai rồi, Tiên Âm luôn luôn hận ta, nàng hận ta, vì chúng ta vốn là sinh ra cùng gốc, nhưng là ta là thiên sinh chi thể, còn nàng thì không phải. Ta tu luyện đến một cảnh giới mà nàng nằm mơ mới được, còn nàng thì không thể. Cho nên, ngày đó…nàng đến cầu xin ta, xin ta cho nàng mượn sử dụng, để nàng có thể tham gia "Tiên Lâm thịnh hội".
"Tiên Lâm thịnh hội? Lại là gì đây? Giống với Vạn tiên đại hội không?"
Diệu Yên cười, nói: "Tiên Lâm thịnh hội là nơi tụ hội của những cao nhân tu hành chân chính trong thiên hạ, không phải là dạng để lòe thiên hạ như Vạn tiên đại hội. Một trăm năm một lần Tiên Lâm thịnh hội, không vì gì khác, mà chính là để lọt vào Thiên hạ ngũ phương cao nhân bảng!"
Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Tiểu Lôi, Diệu Yên nhíu mày nói: "Ngươi thực sự không biết sao? Khinh Linh Tử có tên trong Thiên hạ ngũ phương cao nhân bảng, chính là một trong ngũ đại cao nhân tu hành được thiên hạ thừa nhận, ngươi với ông ta là đồng môn, mà không biết tí gì cả?"
Thấy Tiểu Lôi lắc đầu, Diệu Yên thở dài nói: "Tiên Lâm thịnh hội trăm năm trước, cao nhân trong thiên hạ tụ tập, sau một trường tranh đấu, mới xác định ra Thiên hạ ngũ phương cao nhân bảng, đó là dùng thực lực chân chính để tranh đấu, không thể giả dối, chính là: Đông nhất tiên, Tây nhất bệnh, Nam nhất si, Bắc nhất tông, Trung tâm nhất khẩu Phá Cổ Chung". Nàng lại tiếp tục giảng giải: "Đông nhất tiên, chỉ Tiên Âm. Tây nhất bệnh, tự nhiên là Khinh Linh Tử. Nam nhất si, là Đông Phương Vô Thắng. Bắc nhất tông, hiện nay là chưởng môn phái Côn Lôn. Trung tâm nhất khẩu Phá Cổ Chung, chín là Cổ Chung hòa thượng. Ta nghĩ, ngoài chưởng môn Côn Lôn và Cổ Chung hòa thượng ngươi chưa gặp, ba người khác ngươi đều biết cả rồi".
Lại thấy Diệu Yên sa sầm mặt, chậm rãi nói tiếp: "Lần đó, ta không có cho Tiên Âm mượn pháp bảo, chỉ vì ta biết, ba kiện pháp bảo này đưa cho nàng, với tu vị của nàng, cũng không thắng nổi. Nhưng mà Tiên Âm lúc đó đã là Tiên Sơn chưởng môn, nàng nói đường đường là Tiên Sơn, nếu như không thể có tên trong Ngũ phương cao nhân bảng, sợ rằng uy danh của Tiên Sơn môn phái sẽ bị ảnh hưởng… cho nên…" Nàng đột nhiên mỉm cười: "Lần thịnh hội đó, Tiên Âm không hề tham gia, người tham gia, chính là ta. Nhưng mà mọi người đều cho rằng ta là Tiên Âm!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.