Nguyệt,cô...cô không về cùng chúng tôi sao?"Lâm Tuyệt lúc này bắt đầu rối loạn,sống chung lâu như vậy,cô cũng có phần bắt đầu ỷ lại vào Hà Lam Nguyệt,lúc này nghe thấy cô ấy không cùng mẹ con cô trở về nước thì gấp gáp.
"Những gì có thể giúp tôi đều giúp cả rồi,con đường kế tiếp,tự chính bản thân cô bước đi thôi!"Hà Lam Nguyệt lắc đầu rồi ngã người ra sau,đôi mắt đen sâu không thấy đáy,Lâm Tuyết cũng không biết cô lúc này đang nghĩ cái gì.
Không khí trong phòng rơi vào im lặng,cả hai người không ai mở miệng nói tiếp.
Qua gần 10 phút sau,Lâm Tuyết mới mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc này.
"Tôi biết rồi,cảm ơn cô thời gian qua đã chiếu cố mẹ con tôi rất nhiều.Nguyệt,dù có phải vì giao dịch giữa chúng ta hay không,tôi vẫn sẽ luôn xem cô chính là người bạn của mình."Lâm Tuyết mỉm cười nói rồi cầm chiếc hộp chứa nhẫn tới trước mặt Hà Lam Nguyệt.
Hà Lam Nguyệt cầm hộp lên kiểm tra rồi bỏ vào túi áo,nhìn Lâm Tuyết,nói:"Tuyết,tôi cũng xem cô là bạn của mình.Hãy nắm chặt hạnh phúc của bản thân,đừng bỏ lỡ nó để rồi sau này hối hận cũng không kịp,bọn trẻ cần một người cha."
Nói xong thì Hà Lam Nguyệt không để Lâm Tuyết kịp phản ứng lại đã đi về phòng của mình,những gì cô có thể làm chỉ có như thế mà thôi,còn lại phải xem nỗ lực của bọn họ rồi!
"Linh Linh,báo cho cái tên họ Cố kia biết thông tin về Lâm Tuyết đi,ta đến lúc phải trở về rồi!"Hà Lam Nguyệt vừa nói vừa thu hết đồ đạc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-tro-ve/2180471/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.