Chương trước
Chương sau
- Ha ha ha ha...
Ngô Minh điên cuồng cười lớn, hắn hung hăng đánh một quyền về phía trước, một đạo bạch quang bắn về phía thân thể của Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng Vân bị đánh trúng một lần nữa, một ngụm máu từ trong miệng hắn phun ra.
- Lăng Vân! Chạy mau, chạy mau ah...!
Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đều khẩn trương la hét, trên mặt hai nàng đều tràn đầy thần sắc lo lắng.
Tiết Lăng Vân vẫn không chịu chạy trốn, hắn hướng về phía Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân bay tới, sau hai lần bị Ngô Minh đánh trúng, thân thể của hắn lúc này đã bị thương rất nặng.
Rốt cục hắn cũng tới được trước mặt Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân, hai nàng vẫn cực kỳ lo lắng, nói:
- Lăng Vân! Ngươi nhanh trốn đi ah...! Ngươi bây giờ căn bản không phải là đối thủ của hắn đâu!
Tiết Lăng Vân khẽ lắc đầu, hắn rốt cục đi tới trước mặt hai nàng, rốt cục có thể cứu các nàng đi ra. Hắn lập tức duỗi hai tay ra, một tay ôm lấy Tống Ngọc Dao, một tay khác thì ôm lấy Lý Ngọc Chân, hắn đưa chân nguyên của mình tiến vào vùng đan điền của hai nàng, cuối cùng đem cấm chế trên người họ phá giải đi.
- A Dao! Chân nhi! Ta có lỗi với các ngươi! Cấm chế trên người các ngươi đã được hóa giải, các ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi Trường Sinh Sơn, ta ở lại đây giúp các ngươi ngăn cản Ngô Minh!
Tiết Lăng Vân nhìn về phía Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân một lần cuối cùng, nói xong hắn liền bay vọt về phía Ngô Minh.
Hắc Huyền Đỉnh phiêu phù trên đỉnh đầu của hắn, Thân Ngoại Hóa Thân cũng từ bên trong Hắc Huyền Đỉnh bay ra, Tiết Lăng Vân giận dữ hét lên một tiếng, Hắc Huyền Đỉnh liền phóng về phía Ngô Minh đập xuống, Thân Ngoại Hóa Thân cũng hóa thành một đạo tia chớp màu đen xông về phía Ngô Minh.
- Ha ha ha ha...
Ngô Minh vẫn điên cuồng cười to như trước, trường kiếm trong tay của hắn hung hăng vung lên, một đạo kiếm khí ngăn Hắc Huyền Đỉnh lại, tiếp theo hắn tung một quyền về phía Thân Ngoại Hóa Thân, Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân ngay lập tức bị một quyền này đánh cho nát bấy.
- Làm sao có thể!
Tiết Lăng Vân kêu lên một tiếng, sau đó hắn liền hộc ra một ngụm máu tươi, hắn không thể tin được nhìn chằm chằm Ngô Minh, hắn không hề nghĩ tới Ngô Minh lại lợi hại như vậy.
- Ha ha ha ha...! Nghiệp chướng, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Ta muốn lấy đi tính mạng của ngươi để tế điện liệt tổ liệt tông của Trường Sinh Môn ta!
Ngô Minh cười lớn rồi lao đến chỗ Tiết Lăng Vân.
- Bá!
Trường kiếm trong tay Ngô Minh hung hăng hướng về phía đỉnh đầu của Tiết Lăng Vân chém xuống, trên đỉnh đầu của Tiết Lăng Vân đã xuất hiện một đạo tơ máu, một cổ khí thế vô cùng lăng lệ ác liệt hoàn toàn bao phủ lấy Tiết Lăng Vân.
- Liều mạng!

Tiết Lăng Vân hét lớn một tiếng, trên thân thể của hắn đột nhiên bùng lên một đoàn hỏa diễm, đó là chân nguyên của hắn đang không ngừng thiêu đốt, Tiết Lăng Vân đã quyết tâm tự bạo nguyên anh, dù chết cũng muốn cho Ngô Minh bị thương!
- A Dao! Chân nhi! Tạm biệt, kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại! Hi vọng các ngươi có thể sống thật tốt!
Lúc này, Tiết Lăng Vân ngược lại cực kỳ bình tĩnh, trong lòng của hắn chỉ có một cái ý nghĩ như vậy.
******
- Không!
- Đừng!
Ngay vào lúc đó, bên tai Tiết Lăng Vân đột nhiên vang lên hai tiếng kêu thê lương, Tiết Lăng Vân không thể tin được ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân như thiểm điện phóng đến phía mình, Tiết Lăng Vân sắc mặt đại biến, hắn cuối cùng cũng sợ hãi, hắn ngay lập tức hét lên:
- A Dao! Chân nhi! Các ngươi trốn nhanh lên, không cần lo cho ta!
Sắc mặt Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân cực kỳ kiên định hướng về phía Tiết Lăng Vân bay tới, trường kiếm của Ngô Minh cũng hướng về phía Tiết Lăng Vân hung hăng trảm xuống.
- Phanh!
Một tiếng trầm đục vang lên, Tống Ngọc Dao bị trường kiếm đánh trúng, thân thể của nàng liền bay về phía sau, sắc mặt của nàng cực kỳ tái nhợt, một tia máu từ khóe miệng của nàng chảy ra.
- Phanh!
Lại là một tiếng trầm đục vang lên, Lý Ngọc Chân cũng bị Ngô Minh đánh trúng, khóe miệng của Lý Ngọc Chân cũng chảy ra một tia máu, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt của nàng vẫn hiện ra một nụ cười, một đạo âm thanh như có như không truyền vào tai của Tiết Lăng Vân, nói:
- Lăng Vân! Ta đi trước một bước!
- A......!
Tiết Lăng Vân điên cuồng hét lên một tiếng, tóc của hắn từng cọng từng cọng hướng về phía bầu trời tung bay, ánh mắt của hắn đã biến thành huyết hồng, Hắc Huyền Đỉnh lần nữa phiêu phù trên đỉnh đầu của hắn, Hàn Ngọc Kiếm trên tay tản mát ra từng đạo hàn mang.
- A Dao! Chân nhi!
Tiết Lăng Vân hét lớn một tiếng, hắn đã quên hết thảy, trước mắt hắn chỉ còn có hai nữ nhân mà hắn yêu thương nhất.
- Ta muốn báo thù cho các ngươi!

Thanh âm đó không ngừng quanh quẩn khắp nơi trên Trường Sinh Sơn, lúc này, Tiết Lăng Vân giống như một vị Ma Thần, Hàn Ngọc Kiếm trong tay hắn hướng về phía trước hung hăng vung đi.
Hàn Ngọc Kiếm cùng trường kiếm trong tay Ngô Minh đụng nhau, lúc này, Hàn Ngọc Kiếm vậy mà phát ra lực lượng mạnh hơn trước đó gấp mười lần, trường kiếm trong tay Ngô Minh liền truyền đến những tiếng "Răng rắc" giòn tan, trường kiếm của Ngô Minh đã bị Tiết Lăng Vân chém thành hai nửa.
- A Dao! Chân nhi! Ta thật hận chính mình!
Tiết Lăng Vân lại hét lớn một tiếng, Hàn Ngọc Kiếm của hắn hóa thành một đạo bạch quang chém tới đỉnh đầu Ngô Minh, tất cả chân nguyên trong thân thể của hắn đều quán nhập hết vào trong Hàn Ngọc Kiếm, bên trên Hàn Ngọc Kiếm tản ra hào quang vô cùng sáng chói.
- A...!
Ngô Minh hoảng sợ kêu lớn một tiếng, hắn không có cách nào ngăn chặn được đạo kiếm khí đó. Trong chốc lát, từ thân thể của Ngô Minh bắt đầu xuất hiện chi chít những đường nứt vỡ, sau một tiếng vang thật lớn, thân thể của Ngô Minh liền vỡ nát ra, triệt để biến mất khỏi thế giới này.
- A...!
Tiết Lăng Vân điên cuồng la hét, hắn điên cuồng vung kiếm... .
Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt hắn từ từ biến mất, Trường Sinh Sơn càng ngày càng xa, ánh sáng xung quanh dần dần ảm đạm xuống, Tiết Lăng Vân lần nữa trở lại bên trong cổ mộ.
******
- Hô... Hô...!
Tiết Lăng Vân mở lớn miệng liên tục thở dốc, vừa rồi giống như một cơn ác mộng vậy, hai nữ nhân của chính mình bị Ngô Minh giết chết.
- Không phải ác mộng, mà là ảo cảnh!
Qua nửa ngày, Tiết Lăng Vân rốt cục hồi phục xong, giờ phút này hắn cảm giác toàn thần của mình đều không còn khí lực, chân nguyên toàn thân cũng tiêu hao hầu như không còn.
Tiết Lăng Vân cũng minh bạch chính mình vừa mới từ trong ảo cảnh thoát ra, ở bên trong ảo cảnh, hắn thấy hai nữ nhân của mình chết đi nên đã kích phát nộ khí của chính mình, vì muốn trả thù cho Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân nên hắn đã phát huy ra lực lượng vượt qua bình thường gấp mười lần, vì vậy nên mới có thể đánh chết Ngô Minh, lúc này mới khiến cho hắn từ bên trong ảo cảnh thoát ra.
- A Dao! Chân nhi! Các ngươi hiện tại như thế nào? Lần này, sau khi ra ngoài ta nhất định phải đi Trường Sinh Sơn một chuyến thăm các ngươi!
Tiết Lăng Vân ngơ ngác lẩm bẩm, hắn lại lần nữa nhớ tới tao ngộ của hai nàng bên trong ảo cảnh, nội tâm liền bắc đầu lo lắng.
Qua một lúc lâu, Tiết Lăng Vân mới mới hoàn toàn ổn định lại tâm thần, hắn quay đầu nhìn chung quanh, phát hiện Hạ Tùng cùng Lữ Nhật, Lữ Nguyệt đều té nằm trên mặt đất, trên mặt Hạ Tùng còn mang theo một nụ cười ngây ngô, Lữ Nhật thì là vẻ mặt điên cuồng, Lữ Nguyệt thì là sắc mặt u ám.
Trong lòng Tiết Lăng Vân biết, ba người cũng đang bị ảo cảnh mê hoặc, hắn lập tức vung tay ra, đem ba đạo chân nguyên độ nhập vào cơ thể của ba người bọn họ, ánh mắt ba người Hạ Tùng cùng Lữ Nhật, Lữ Nguyệt dần dần thanh minh, Hạ Tùng kêu to một tiếng, nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.