Chương trước
Chương sau
Mấy ngày qua Tiết Lăng Vân không có chắm chú tu luyện, hắn giành phần lớn thời gian để nghiên cứu về tu chân công pháp.
Hắn bây giờ là Chưởng môn nhân của phái Thanh Thành, mà phái Thanh Thành ngay cả tu chân công pháp của chính mình đều không có, hắn bây giờ đang giải quyết vấn đề này.
Nội tâm của hắn không muốn đem tâm pháp của Trường Sinh Môn lấy ra sử dụng, hắn cảm thấy làm như vậy thì rất có lỗi với Trường Sinh Môn, hơn nữa nếu hắn làm như vậy thì phái Thanh Thành cũng không phải là một môn phái độc lập, nhiều lắm chính là một môn phái diễn sinh từ Trường Sinh Môn.
"Thiên Thư", "Trường Sinh Kinh", "Động Huyền Kinh", "Tố Nữ Kinh", Tiết Lăng Vân đem tất cả công pháp mà hắn biết đều nhớ lại một lần, trong đó Thiên Thư cùng Trường Sinh Kinh là thứ hắn quen thuộc nhất, mà Động Huyền Kinh cùng Tố Nữ Kinh thì là do Lăng Nhược Vũ giảng giải cho hắn nghe, hắn cũng đã nghiên cứu qua một thời gian ngắn.
Tròn một tháng đi qua, hôm nay, Tiết Lăng Vân đang ngồi ngay ngắn trên bình đài ở trong Niệm Ngọc Động, đột nhiên ánh mắt của hắn mở ra, hai đạo quang mang từ trong ánh mắt của hắn bắn ra, trải qua một tháng suy nghĩ, trong lòng của Tiết Lăng Vân đã có một đại khái kết quả.
Tiết Lăng Vân dùng Trường Sinh Kinh nhập môn tâm pháp làm cơ sở, đồng thời tăng thêm cảm ngộ của hắn từ trong Thiên Thư, lại hấp thu một ít Âm Dương Tông chủ yếu công pháp, cuối cùng cũng sáng tạo ra một bộ tu chân công pháp.
Bộ công pháp này bây giờ chỉ mới ở hình thức ban đầu, bất quá đã có thể dạy lại cho đệ tử của hắn tu luyện.
Tiết Lăng Vân lập tức triệu tập đám người Lữ Nhật, Lữ Nguyệt, Triệu Thiên đi tới, đem bộ công pháp này dạy lại cho mấy người đệ tử của mình.
Những đệ tử này sau khi nghe hắn giảng xong đều cực kỳ vui mừng, bọn hắn vốn là tán tu ở núi Thanh Thành, công pháp tu luyện của bọn họ vốn rất kém. Tuy bộ công pháp này được Tiết Lăng Vân sáng chế mới chỉ ở hình thức ban đầu, nhưng nó lại bao gồm tâm pháp của Trường Sinh Môn cùng Âm Dương Tông làm cơ sở, đặc biệt là những thứ hắn ngộ được từ bên trong Thiên Thư, tuy bộ công pháp này vẫn rất đơn sơ nhưng vẫn tốt hơn công pháp tu luyện trước đây của bọn họ rất nhiều.
- Tốt, từ hôm nay trở đi các ngươi hãy tu luyện cho tốt! Ta sẽ cố gắng đem bộ công pháp này hoàn thiện!
Tiết Lăng Vân giảng xong, mỉm cười nói với bọn họ.
- Sư phụ, bộ công pháp này tên là gì vậy?
Đột nhiên Triệu Thiên mở miệng hỏi.
- Này...!
Tiết Lăng Vân hơi sững sờ, sau đó hắn cười nói:
- Bộ công pháp này vẫn rất đơn sơ, chờ sau khi ta hoàn thiện bộ công pháp này rồi hãy đặt tên, bây giờ hãy kêu nó là "vô danh tâm pháp" đi!
Đám người Lữ Nhật, Lữ Nguyệt, Triệu Thiên đều gật gật đầu, Tiết Lăng Vân không để ý tới bọn họ nữa, hai mắt nhắm lại tiếp tục suy nghĩ về bộ công pháp đó.

Cứ vậy thời gian lại tiếp tục trôi qua, Tiết Lăng Vân đối với bộ "Vô danh tâm pháp" kia lại có một ít cải tiến, đồng thời đem đạo thuật "Lôi Thần Chi Nộ" cùng "Thiểm Điện Chi Nộ" do mình ngộ được cũng dạy lại cho mấy người đệ tử của mình, cái này không tính là ăn cắp của Trướng Sinh Môn.
Tiết Lăng Vân đối với tình huống xung quanh núi Thanh Thành cũng có chút hiểu rõ, ở phụ cận núi Thanh Thành này còn có hai môn phái.
Một cái tên là Tàn Ma phái, đó là một Ma Đạo môn phái, môn phái này tu luyện công pháp rất quỷ dị, khi tu luyện tới trình độ nhất định thì sẽ khiến khí quan trong cơ thể người đó bị tàn tật (thương tật),nên mới được gọi là Tàn Ma phái. Còn một cái là chính đạo môn phái, được gọi là Đông Hoa phái, nghe nói là đạo thống của Đông Hoa thượng tiên* lưu lại ở nhân gian.
(*Đông Hoa thượng tiên = Lữ Động Tân, một trong bát tiên)
Tàn Ma phái cùng Đông Hoa phái tuy không nằm ở trên dãy núi Thanh Thành này nhưng đều thuộc phạm vi ngàn dặm quanh đó, Tiết Lăng Vân biết rõ, sớm muộn gì cũng phải cùng với hai môn phái này giao tiếp, nhưng hắn không ngờ được rằng thời gian đó sẽ đến nhanh như vậy.
******
Hôm nay, Tiết Lăng Vân đang ở bên trong Niệm Ngọc Động khổ tu, đột nhiên Hạ Tùng trở về, nội tâm Tiết Lăng Vân liền vui vẻ, nói:
- Hạ Tùng, ngươi xuống núi lần này có dò la được tin tức của hai nàng không?
Thì ra, lúc trước Tiết Lăng Vân phái Hạ Tùng xuống núi để tìm hiểu tin tức về Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân, nội tâm của Tiết Lăng Vân rất là tưởng niệm hai nàng, sau khi nhìn thấy Hạ Tùng trở về thì rất hưng phấn.
Hạ Tùng lắc đầu, nói:
- Sư phụ, con không nghe ngóng được tin tức nào của các nàng! Bất quá, lúc con trở về lại phát hiện một ngọn núi trong dãy núi Thanh Thành này có chút kỳ quái!
- Ah!
Tiết Lăng Vân hơi sững sờ, hắn nói:
- Là ngọn núi nào, kỳ quái ở đâu?
Dãy núi Thanh Thành này tổng cộng có mấy trăm ngọn núi, bất quá phái Thanh Thành của Tiết Lăng Vân tổng cộng cũng chỉ có mười mấy người, mười mấy người này đều ở trên Niệm Ngọc Phong tu luyện, chỉ thỉnh thoảng đi tới một ngọn núi khác tham quan thôi.
Hạ Tùng nói:

- Ngọn núi đó nằm ở phía Bắc của Niệm Ngọc Phong, nó là nơi tu luyện trước đây của con, lần này con đặc biệt trở lại đó tham quan một chuyến. Năm xưa, ngọn núi đó được người xung quanh gọi là Uẩn Bảo Phong, nghe nói ngọn núi đó có tàng trữ bảo vật trân quý, bất quá con trước kia ở đó tu luyện nhiều năm cũng không phát hiện được điều gì khác thường. Lần này con đi ngang qua Uẩn Bảo Phong lại lại phát hiện chỗ đó tản ra ma khí rất nồng đậm!
- Ma khí?
Tiết Lăng Vân nhíu nhíu mày, nói:
- Chẳng lẽ có người trong ma đạo đang tu luyện trên ngọn núi đó?
Hạ Tùng lắc đầu, nói:
- Cũng không phải, lúc ấy con đi vào điều tra qua, phát hiện ma khí đó phát ra từ trong một cổ mộ, xung quanh căn bản không hề có dấu vết của con người. Tòa cổ mộ đó đã tồn tại từ lúc con tu luyện trước đây, nhưng lúc đó con cũng không để ý tới nó, nó hẳn là một tòa cổ mộ không người!
- Ah!
Nội tâm của Tiết Lăng Vân cũng không để ý lắm, hắn lại không biết Hạ Tùng đối với chuyện này cực kỳ quan tâm.
Hạ Tùng lại nói:
- Sư phụ, bây giờ dãy núi Thanh Thành là địa bàn của phái Thanh Thành ta, chỗ đó xảy ra quái sự, chúng ta nhất định phải điều tra cho rõ ràng. Hơn nữa ngọn núi đó được người ta gọi Uẩn Bảo Phong, nói không chừng bên trong đó thật sự có bảo bối gì đó?
Tiết Lăng Vân chỉ muốn ở dãy núi Thanh Thành này tĩnh tu, sau khi thành lập phái Thanh Thành cũng không có tự đại tới mức cho rằng cả dãy núi Thanh Thành này đều là địa bàn của mình, ai ngờ mấy đệ tử của mình lại có loại ý thức như thế này. Hắn ha ha cười, đang muốn lắc đầu, đột nhiên một cảm giác khác thường từ tâm thần của hắn mãnh liệt rung động.
Thần sắc của Tiết Lăng Vân lập tức nghiêm túc lên, hắn đột nhiên từ trên bình đài đứng dậy, hướng phía bên ngoài Niệm Ngọc Động bay đi. Hạ Tùng không biết đã xảy ra chuyên gì, hắn cũng lập tức đuổi theo Tiết Lăng Vân bay ra bên ngoài.
Đi ra khỏi Niệm Ngọc Động, ánh mắt của Tiết Lăng Vân liền chăm chú nhìn lên bầu trời ở phía Bắc. Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều đám mấy, những đám mây này hết sức rực rỡ tươi đẹp, đột nhiên từ phía dưới những đám mấy đó có một đạo hắc khí chạy ra, hắc khí đó đột nhiên đem tất cả đám mây cắn nuốt, bầu trời phương Bắc trong chốc lát đã trở thành một màu đen kịt.
- Này...!
Hạ Tùng trợn mắt há hốc mồm, còn mấy người Lữ Nhật, Lữ Nguyệt, Triệu Thiên cũng chú ý tới dị dạng trên bầu trời, người người đều ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Rất lâu sau bầu trời phía Bắc mới khôi phục lại màu sắc nguyên thủy, Tiết Lăng Vân vẫn đang nhíu mày đứng tại đó, Hạ Tùng lại mở miệng nói:
- Sư phụ, nơi đó chính là phương hướng đến Uẩn Bảo Phong, đạo hắc khí vừa rồi chính là từ Uẩn Bảo Phong phát ra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.