Chương trước
Chương sau
Hơn mười tên tu chân giả này vốn là những tán tu ở phụ cận núi Thanh Thành này, sau đó bị người của Bạch Cốt Thiên Tà Tông bắt, bọn họ đã chịu hết tất cả các loại tra tấn, có ít người thậm chí đã bị giam ở Bạch Cốt Thiên Tà Tông nhiều năm rồi, mấy năm qua, bọn họ mỗi ngày đều phải trải qua tra tấn hết sức thống khổ.
Lúc này đây, Tiết Lăng Vân cứu bọn hắn thoát khỏi Bạch Cốt Thiên Tà Tông, sau đó lại không tiếc tiêu hao chân nguyên cùng đan dược quý hiếm để giúp bọn họ trị thương, trong lòng của bọn hắn đối với Tiết Lăng Vân cực kỳ cảm động.
Dù sao bọn hắn chỉ là tán tu, không môn không phái, bây giờ vừa vặn có thể bái Tiết Lăng Vân làm sư phụ.
- Này...!
Tiết Lăng Vân cười khổ nhìn hơn mười người này, nói:
- Ta tiến vào Tu Chân giới cũng mới vài năm, tu vi của ta cũng chỉ là Phân Thần sơ kỳ, hơn nữa ta còn bị tông môn của mình truy đuổi, ta lúc này có tư cách gì thu các ngươi làm đệ tử chứ?
Hơn mười người này đều sửng sờ, bọn hắn cũng không ngờ Tiết Lăng Vân lại là một người bị môn phái của mình truy đuổi, bất quá bọn hắn chỉ hơi bất ngờ mà thôi, tên nam tử vừa mới nói lúc nãy lại nói:
- Thực lực của tiên bối cao hơn chúng tôi rất nhiều, ngài lại là người nhân hậu, chúng ta là đã quyết định theo ngài, kính xin ngài đáp ứng thu chúng tôi làm đồ đệ!
Những người còn lại đều đồng thanh hô:
- Xin ngài thu chúng tôi làm đồ đệ!
- Này...!
Tiết Lăng Vân thật không ngờ bọn họ lại kiên trì như vậy, lập tức hỏi:
- Các ngươi chẳng lẽ không có thân nhân hay bằng hữu nào sao? Vì sao nhất định phải bái ta làm thầy vậy?
Vẫn là tên nam tử cao lớn kia nói tiếp:
- Tiền bối, chúng tôi vốn dĩ tu luyện bên trong dãy núi Thanh Thành này, chúng tôi cũng có thân nhân cùng bằng hữu, nhưng thân nhân cùng bằng hữu của chúng tôi đều bị người của Bạch Cốt Thiên Tà Tông giết hết rồi! Nơi tu luyện của chúng tôi năm đó cũng bị người của Bạch Cốt Thiên Tà Tông phá hủy, chúng tôi đã không có chỗ não để đi rồi, trong nội tâm của bọn tôi đều cảm động trước ân đức của ngài, nên mới quyết định bái tiền bối làm sư phụ!
Tiết Lăng Vân lại suy nghĩ một chút, hắn khẽ gật đầu một cái, nói:

- Tốt! Đã vậy thì ta đành thu nhận mấy người các ngươi vậy! Bất quá tu vi của ta không cao, có rất nhiều đạo thuật đều là bí thuật của tông môn lúc trước của ta, ta sợ rằng không thể truyền lại cho các ngươi, các người đành thứ lỗi cho ta vậy!
Hắn xuất thân từ Trường Sinh Môn, tuy rằng bây giờ bị Ngô Minh truy đuổi chạy khỏi Trường Sinh Môn, nhưng Tiết Lăng Vân đối với Trường Sinh Môn vẫn có chút tình nghĩa nuôi dưỡng, nên rất nhiều Trường Sinh Môn bí thuật hắn sẽ không tiết lộ ra bên ngoài.
Hơn mười người nọ kinh hỉ, tên nam tử cao lớn kia nói:
- Sư phụ yên tâm, chúng ta vốn dĩ cũng là Tu Chân giả, cũng có pháp môn tu hành của chính mình, chỉ cần sư phụ thoáng chỉ điểm chúng ta một chút là được!
Hơn mười người nọ cứ như vậy liền thành đệ tử của Tiết Lăng Vân, bọn hắn đứng thẳng chỉnh tề, hướng về phía Tiết Lăng Vân bái chín bái, coi như là chính thức bái sư.
Tên nam tử luôn đứng ra nói chuyện tên là Hạ Tùng, hắn là người có tu vi cao nhất trong số những người này, ngoại trừ Hạ Tùng, còn có một đôi huynh đệ tên là Lữ Nhật, Lữ Nguyệt, ba người họ chính là người cầm đầu trong số những người này.
Tiết Lăng Vân lập tức sắp xếp thứ tự cho bọn họ, Hạ Tùng coi như là Đại sư huynh, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt theo thứ tự là Nhị sư huynh cùng Tam sư huynh.
Bỏ ra trọn vẹn nữa ngày, Tiết Lăng Vân mới hoàn thành việc thu đồ đệ này. Trong lòng hắn cũng rất buồn cười, mình vốn đang chạy trốn khỏi truy sát của tông môn, ai ngờ ở nơi này lại thu mười cái đệ tử, hơn nữa những này đều là Nguyên Anh sơ kỳ tu vi, nếu Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân biết được không biết sẽ kinh ngạc đến mức nào.
******
Qua vài ngày nữa, Tiết Lăng Vân đang tu luyện với mấy tên đệ tử của mình, đột nhiên phát hiện có người đi tơi, Tiết Lăng Vân mở hai mắt ra, hắn phát hiện người đến chính là tên nam tử mặt tục tĩu Triệu Thiên.
Tiết Lăng Vân tò mò nhìn Triệu Thiên, nói:
- Triệu Thiên, ta không phải bảo ngươi xuống núi sao? Ngươi tại sao lại trở về rồi?
Triệu Thiên có chút sợ hãi nhìn Tiết Lăng Vân một cái, ấp a ấp úng nói:
- Tiền bối, ta... ta thật sự không còn chỗ nào để đi cả, thân... thân nhân của năm đó đều bị người của Bạch Cốt Thiên Tà Tông giết hết rồi. Ta dưới chân núi sinh sống một thời gian, cuối cùng vẫn là quyết định trở lại bái kiến tiền bối!
Tiết Lăng Vân nhíu nhíu mày, hắn đối với Triệu Thiên không có hảo cảm cũng không có ác cảm, người này coi như đã giúp mình một chuyện, sau đó Tiết Lăng Vân cũng cho phép Triệu Thiên lưu lại đây.
Triệu Thiên ở chỗ này vài ngày, đừng nhìn hắn làm người tục tĩu nhát gan, nhưng hắn cũng là người có công phu giao tiếp không tệ, rất nhanh cùng Tiết Lăng Vân và những đệ tử của hắn hòa nhập với nhau.

Vài ngày sau, Triệu Thiên cũng chính thức bái Tiết Lăng Vân làm sư phụ, Tiết Lăng Vân miễn cưỡng thu nhận hắn, điều này làm cho nội tâm của Triệu Thiên cực kỳ vui mừng.
Năm đó Triệu Thiên tiến vào Bạch Cốt Thiên Tà Tông là bị bất đắc dĩ, lần này hắn bái Tiết Lăng Vân làm sư phụ là xuất phát từ nội tâm của mình, hắn kính sợ thực lực của Tiết Lăng Vân, cũng cảm thấy Tiết Lăng Vân là một người tốt, bái người như vậy làm sư phụ mới có lợi mà không có hại gì cho mình.
- Sư phụ, ngài đã có nhiều đệ tử như vậy, vì sao không cân nhắc chuyện chính mình thành lập một tông môn!
Hôm nay Triệu Thiên đột nhiên nói với Tiết Lăng Vân.
- Sư phụ, tiểu sư đệ nói rất có lý, chúng ta cần phải khai tông lập phái! Tu Chân giới có không ít môn phái chỉ tầm hai ba người, chúng ta bây giờ có hơn mười người, hơn nữa ngài là cao thủ tu vi Phân Thần kỳ, những người chúng ta hầu hết đều là Nguyên Anh kỳ tu vi, thực lực của chúng ta coi như rất không tệ!
Nam tử cao lớn Hạ Tùng mở miệng nói.
Hiện tại Hạ Tùng đã là Đại đệ tử của Tiết Lăng Vân, hơn nữa uy vọng của Hạ Tùng trong những đệ tử này rất lớn, nghe được Hạ Tùng cũng nói như vậy, Tiết Lăng Vân suy tư một lát, nói:
- Tốt! Đã như vậy chúng ta cũng thành lập một cái tông phái! Ta xem... Chúng ta đặt tên tông phái phái Thanh Thành ah!
- Phái Thanh Thành...!
Hạ Tùng, Triệu Thiên cùng với những đệ tử khác trầm ngâm một lát, Hạ Tùng lập tức nói
- Tên rất hay, sư phụ đặt cái tên này rất hay! Chúng ta vốn đều là tán tu ở núi Thanh Thành, bây giờ thành lập một cái tông phái, gọi tên phái là Thanh Thành cũng rất thỏa đáng!
Ngày hôm đó, phái Thanh Thành chính thức thành lập, tuy nhiên chỉ có mười mấy người, cũng chỉ có một mình Tiết Lăng Vân là cao thủ Phân Thần Kỳ, nhưng tất cả mọi người đều tràn đầy tự tin, Tiết Lăng Vân cũng không nói gì cả, còn lại những đệ tử kia đều lời thề son sắt muốn đem phái Thanh Thành phát dương quang đại.
Dãy núi Thanh Thành này gồm mấy trăm ngọn núi tạo thành, mỗi một cái ngọn núi đều được phủ bởi một màu xanh tươi u nhã, nếu như phái Thanh Thành đã thành lập, đám người Tiết Lăng Vân liền chọn ngọc núi đang tu luyện làm chủ phong.
Ngọn núi này cũng không có tên riêng của mình, Tiết Lăng Vân lúc này đột nhiên nhớ tới Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân, hắn mở miệng nói:
- Tư hôm nay trở đi, chúng ta liền kêu ngọn núi này là Niệm Ngọc Phong! Nơi này chính là chủ phong của phái phái Thanh Thành ta! Cái sơn động này tựu kêu là Niệm Ngọc Động, chỉ có đệ tử hạch tâm của phái Thanh Thành ta mới có thể di vào!
Tiết Lăng Vân vừa nói vừa nhìn lên những đám mây đang bay trên trời, hắn không biết Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân bây giờ như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.