Chương trước
Chương sau
Rất nhanh, bốn người Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân, Đạo, Phàm đều đã đến phong nghị sự trên Phiêu Miểu Phong, Ngô Minh cùng Liễu Tình lúc này đang ngôi yên trên chủ vị.
Ngô Minh lạnh lùng nhìn bốn người, trong ánh mắt ẩn chứa lửa giận, điều đó khiến cho bốn người rất hoảng sợ, nhất là Tống Ngọc Dao, nàng cảm giác Ngô Minh hình như đang nhìn mình, lửa giận của Ngô Minh hình như cũng hướng về mình mà cháy.
Tống Ngọc Dao không biết đã có chuyện gì xảy ra, nàng không hiểu vì sao Ngô Minh lại tức giận nàng như vậy, cho dù nằm mơ Tống Ngọc Dao cũng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện thầy trò yên nhau của nàng đã bị Ngô Minh biết được.
Tống Ngọc Dao vốn đã bố trí rất nhiều trận pháp xung quanh Ngọc Trúc Phong, thần thức của tu chân giả không không thể xuyên vào trong đó được, nhưng Ngô Minh là một Tán Tiên, tu vi của hắn cao hơn Tống Ngọc Dao rất nhiều, những trận pháp xung quanh Ngọc Trúc Phong căn bản không thể ngăn được thần thức của hắn.
Bất quá, Ngô Minh chỉ phát hiện chuyện giữa Tống Ngọc Dao cùng Tiết Lăng Vân mà thôi, lúc đó hắn không phát hiện thầy trò Lý Ngọc Chân cũng có quan hệ với Tiết Lăng Vân, nếu không hắn chắc chắn sẽ xông vào giết chết Tiết Lăng Vân ngay tại chỗ.
- Thiên tượng đêm hôm qua các người cũng đã nhìn thấy rồi chứ? Các ngươi cảm thấy nó thế nào?
Trải qua một thời gian, Ngô Minh cuối cùng miễn cưỡng kìm nén tâm tình của mình lại, hắn lạnh lùng hướng mấy người ngồi dưới nói.
- Này...!
Bốn người Đạo, Phàm, Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân đều nhìn nhau một lúc, Đạo mở miệng nói:
- Sư thúc, thiên tượng quỷ dị hôm qua chắc chắn không phải chuyện tốt gì, đệ tử đoán tu chân giới sắp tới sẽ có một hồi biến cố!
Phàm cũng nói:
- Đúng thế, ta cho rằng Trường Sinh Môn chúng ta nên tăng cường cảnh giác, tùy thời lưu ý biến hóa của tu chân giới!
Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý, thiên thượng đêm hôm qua cũng khiến cho tâm thần của các nàng hoảng loạn, các nàng cũng đoán tu chân giới chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Ngô Minh ngồi ở chủ vị yên lặng lắng nghe, đợi cho Đạo và Phàm nói xong, Ngô Minh mới mở miệng nói, âm thanh của hắn còn mang theo một tia tức giận:
- Hôm qua ta nhìn thấy thiên tượng đó thì biết ngay sẽ có chuyện không ổn, sáng nay ta đã lập đàn bói toán nên đã tính được một sự thật kinh người!
Bốn người Đạo, Phàm, Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân đều ngẩng đầu nhìn Ngô Minh, Đạo nhịn không được hỏi:
- Sư thúc, ngài bói được gì vậy?
Ngô Minh nói:

- Tu Chân giới quả thực sẽ lâm vào một hồi đại loạn, Chính Ta hai đạo đều tử thương vô số, Trường Sinh Môn của chúng ta cũng gặp phải một hồi đại nạn. Mà tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ một người của Trường Sinh Môn chúng ta, bởi vì bên trong Trường Sinh Môn chúng ta có một người là "Loạn thế chi tử"!
- Cái gì!
Mấy người Đạo, Phàm, Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân đều kinh hãi, Đạo hỏi tiếp:
- Sư thúc, ngài nói căn nguyên của tất mọi chuyện bắt nguồn từ Trường Sinh Môn chúng ta? Còn từ một đệ tử của Trường Sinh Môn chúng ta?
Ngô Minh gật đầu, thanh âm lanh lùng nói:
- Đúng là như thế! Thiên tượng đó là điềm báo tu chân giới sẽ lâm vào đại loạn, cũng báo hiệu Trường Sinh Môn chúng ta cũng gặp phải đại nạn ngàn năm khó gặp. Mà tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ một đệ tử ở trong Trường Sinh Môn, tên "Loạn thế chi tử" đó là một đệ tử đời thứ ba của môn ta!
Tống Ngọc Dao lúc này cảm thấy sự việc đã có chút không ổn, nàng phát hiện ánh mắt của Ngô Minh luôn luôn nhìn về phía nàng, nàng nhịn không được hỏi:
- Sư thúc, là người nào trong đệ tử đời thứ ba vậy?
Ngô Minh cười hắc hắc, nói:
- Tên đệ tử đời thứ ba đó gọi là... Tiết - Lăng - Vân!
*******
- Cái gì!
Đầu Tống Ngọc Dao như bị sét đánh, tin tức này đã triệt để làm nàng ngây dại, sau một lúc nàng mới hét to lên:
- Không thể nào! Chắc chắn không thể nào! Sư thúc, ngài chắc chắn đã tính sai rồi! Lăng Vân không thể nào là cái "Loạn thế chi tử" gì gì đó được, hắn là một người hiền lành, chưa từng làm ra chuyện gì xấu cẩ, làm sao có thể là hắn chứ?
Nghe thấy Tống Ngọc Dao điên cuồng giải thích cho Tiết Lăng Vân, nội tâm của Ngô Minh càng thêm tức giận, hắn cảm thấy Tống Ngọc Dao là người chẳng biết xấu hổ, dám cùng đệ tử của mình làm cái chuyện xì căng đan đó, bây giờ còn muốn biện hộ cho tên "gian phu" kia nữa.
Nội tâm của Ngô Minh đã tức giận đến cực hạn, hắn lúc này cũng không để ý thấy vẻ mặt của Lý Ngọc Chân cũng có chút khác biệt, mặt của Lý Ngọc Chân đã tái cả đi, thân thể của nàng đang nhẹ nhàng run rẩy, bất quá nàng không xúc động giống Tống Ngọc Dao mà chỉ cúi đầu, không muốn để người khác nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc này.
Ngô Minh tức giận nhìn Tống Ngọc Dao, hắn đột nhiên đứng dậy, giơ một ngón tay chỉ vào mặt của Tống Ngọc Dao, run run nói:
- Ngươi... Ngươi... Thật sự làm cho ta quá thất vọng rồi. Ngọc Dao, năm đó ta xem trọng nhất là ngươi cùng Liễu Không sư điệt, nhưng ngươi bây giờ...!

Ngô Minh tuy đã tức giận đến cực độ, nhưng hắn vẫn không thể nào nói ra chuyện xì căng đan của Tống Ngọc Dao được, chuyện này chỉ có thể do một mình hắn biết, càng nhiều người biết thì càng phiền toái.
Ba người Liễu Tình, Đạo, Phàm thì kinh ngạc nhìn Ngô Minh, bọn hắn không biết tại sao Ngô Minh lại tức giận như vậy.
Tống Ngọc Dao vì đồ nhi của mình mà biện hộ thì có gì đáng trách đâu, tại sao Ngô Minh lại phẫn nộ như vậy chứ.
Liễu Tình nhịn không được rồi, hắn nhìn Ngô Minh nói:
- Sư thúc, Ngài có tính toán sai không vậy? Thuật bói toán chưa chắc đã chính xác, Tiết sư điệt cũng không hề giống người xấu, tại sao có thể là "Loạn thế chi tử" được chứ?
Đây đã là lần thứ hai Liễu Tình tỏ vẻ nghi hoặc, hắn cũng biết biểu hiện ngày hôm nay của Ngô Minh rất khác thường.
Nội tâm của Ngô Minh rất giận dữ, Tống Ngọc Dao biện hộ cho tên "gian phu" kia, Liễu Tình cũng biện hộ cho tiểu tử kia, đúng là khiến cho người ta càng thêm tức giận, đáng tiếc chuyện xì căn đang của Tống Ngọc Dao và Tiết Lăng Vân không tiện nói cho người khác biết được.
Ngô Minh từ sớm đã hoài nghi Tiết Lăng Vân chính là "Loạn thế chi tử", bất quá bây giờ hắn đã vứt chuyện này đi rất sâu trong đầu rồi, trong đầu của hắn bây giờ chỉ còn chuyện xì căn đang của Tống Ngọc Dao và Tiết Lăng Vân mà thôi, "Loạn thế chi tử" chỉ là một cái cớ để hắn nói ra thôi.
- Thuật bói toán của ta tuyệt đối sẽ không sai. Trong quẻ bói đã nói rất rõ ràng loạn thế chi tử chính là một tên đệ tử đời thứ ba tên là Tiết Lăng Vân, hắn chính ta căn nguyên của mọi chuyện!
Ngô Minh cắn răng nói ra.
Ngô Minh nói ra lời ấy, lại hướng mọi người nói:
- Hôm nay ta nhất định phải giết chết tên Tiết Lăng Vân này, nếu không hắn chắc chắn sẽ mang đến cho Trường Sinh Môn chúng ta một hồi đại nạn thật lớn, đến lúc đó Trường Sinh Môn chúng ta sẽ tử thương vô số. Chẳng những là Trường Sinh Môn chúng ta, mà toàn bộ chính đạo cũng sẽ phải gặp một hồi đại kiếp nạn!
- Đạo, ngươi lập tức đi giết tên Tiết Lăng Vân cho ta!
Sau đó, Ngô Minh lạnh lùng ra lệnh cho Đạo.
- K-H-Ô-N-G!!!!
Tống Ngọc Dao gào lên một tiếng, nàng mãnh liệt xoay người lao ra khỏi phòng nghị sự, Ngô Minh hừ lạnh một tiếng, giơ một ngón tay lên điểm một cái về phía Tống Ngọc Dao, thân thể của Tống Ngọc Dao lập tức đứng yên tại chổ.
- Đạo! Ngươi còn không đi nhanh?
Ngô Minh quay đầu về phía Đạo, lạnh lùng ra lệnh lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.