Chương trước
Chương sau
Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ bay về phía U Phong Sơn của Vạn Quỷ Tông, U Phong Sơn nằm ở Hoa Hạ Cực Bắc Chi Địa, nơi đó quanh năm bị bảo phủ trong một màng sương mù quỷ dị, là một trong những nơi nguy hiểm nhất của Hoa Hạ.
Càng bay về phía Bắc thì dấu vết về con người càng ít, qua ba ngày thì bọn họ đã không còn nhìn thấy bất kỳ phàm nhân nào nữa, khắp nơi xung quanh đều là tuyết trắng, Lăng Nhược Vũ đột nhiên chỉ vào một nơi bị một màng sương mù bao phủ, nói:
- Nơi đó chính là U Phong Sơn, chúng ta cuối cùng cũng đến nơi rồi!
Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ ngừng lại, Tiết Lăng Vân cẩn thận đánh giá U Phong Sơn ở phía xa kia, cả tòa U Phong Sơn đều bị bảo phủ trong sương mù, nhìn vào khiến người khác có một loại cảm giác u ám rất khó chịu.
Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ đã ở chung với nhau ba ngày, quan hệ của hai người cũng thân mật hơn rất nhiều, Tiết Lăng Vân đã đáp ứng song tu với nàng nên hắn cũng không ngại ngùng gì cả, trực tiếp nắm lấy tay của Lăng Nhược Vũ, nói:
- Nhược Vũ! Đợi đến tối chúng ta sẽ lẻn vào trong đó, đến lúc đó phải nhờ ngươi rồi!
Lăng Nhược Vũ nhẹ nhàng cười, nói:
- Yên tâm đi, ta đã đến U Phong Sơn nhiều lần rồi, không sợ tìm không được bọn chúng!
Lăng Nhược Vũ quả thực rất quen thuộc U Phong Sơn, nàng một mỹ nhân trong Tứ Đại Mỹ Nhân của tu chân giới, những năm qua có không ít tu sĩ ma đạo theo đuổi nàng, trong đó cũng có rất nhiều đệ tử của Vạn Quỷ Tông, những đệ tử của Vạn Quỷ Tông vì theo đuổi Lăng Nhược Vũ nên đã đem rất nhiều chuyện tình của Vạn Quỷ Tông giảng giải cho nàng nghe, từ từ nàng cũng dần quen thuộc đối với Vạn Quỷ Tông, mà nàng cũng đến đây rất nhiều lần rồi, có lúc thì đến thăm hỏi cao nhân tiền bối của Vạn Quỷ Tông, có lúc do mấy đệ tử của Vạn Quỷ Tông mời nàng đến chơi.
Lăng Nhược Vũ sợ Tiết Lăng Vân hiểu lầm chính mình nên không đem mấy chuyện này kể cho hắn nghe.
Trời đã bắt đầu tối, Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ bay ra khỏi chỗ ẩn nấp, bắt đầu lén lút tiến vào U Phong Sơn.
Đến trước mặt U Phong Sơn, Lăng Nhược Vũ mang theo Tiết Lăng Vân đáp xuống chân núi, sau đó đi bộ từ từ lên trên núi. Đi khoảng nữa canh giờ, hai người lần nữa bay lên không trung, hướng về vị trí trung tâm U Phong Sơn bay đi.
U Phong Sơn vô cùng đồ sộ, thân núi có diện tích rất lớn, mặc dù chỉ có duy nhất một ngọn núi nhưng ngọn núi này so với nhiều ngọn núi ở Trường Sinh Sơn cộng lại còn to lớn hơn rất nhiều.
Lăng Nhược Vũ đối với nơi này rất quen thuộc, nàng mang theo Tiết Lăng Vân bay về phía trước, trên đường lại không hề đụng phải bất kỳ tên đệ tử nào của Vạn Quỷ Tông.
Tiết Lăng Vân âm thầm buồn bực, Lăng Nhược Vũ đối với U Phong Sơn cũng quá quen thuộc ah, chẳng lẽ ba phái ma đạo than nhau đến mức như vậy sao.
Hắn không biết Lăng Nhược Vũ đã tới nơi này bao nhiêu lần, cộng thêm trí nhớ của nàng cũng rất tốt nên đối với những nơi đã đi qua đều quan sát rất cẩn thận.
Hai người lại bay thêm một chút, Lăng Nhược Vũ nói:

- Lăng Vân! Chúng ta bay về phía Đông đi, Âm Đồng cùng Âm Liễu lúc trước sống trong một tòa cung điện ở phía Đông, chắc bây giờ bọn chúng đang ở nơi đó!
Hai người dọc theo một con đường nhỏ bay đi, Tiết Lăng Vân cũng nhìn thấy mấy tòa kiến trúc, hầu hết tất cả kiến trúc ở U Phong Sơn đều có tạo hình cung điện theo phong cách cổ xưa, rất khác biệt so với kiến trúc ở Trường Sinh Sơn.
Những cung điện này đều có màu xám hoặc màu đen, được bảo phủ bên trong quỷ vụ, có chút cảm giác u ám.
Một lúc lâu sau, hai người xông vào bên trong một mảng quỷ vụ.
Ở trên U Phong Sơn, khắp nơi đều là quỷ vụ, nhưng quỷ vụ ở đây so với những nơi khác thì dày đặc hơn nhiều.
Lăng Nhược Vũ nhỏ giọng nói:
- Phía trước chính là nới mà Âm Đồng, Âm Liễu tu luyện. Nghe nói, trước đây U Phong Sơn này là một bãi chiến trường, trên bãi chiến trường này có rất nhiều thi huyệt*, quỷ khí ở xung quanh những thi huyệt này cực kỳ dày đặc, rất thích hợp cho đệ tử Vạn Quỷ Tông tu luyện, loại địa phương này đều bị những nhân vật lợi hại của Vạn Quỷ Tông chiếm lấy, nơi mà Âm Đồng, Âm Liễu tu luyện cũng là một cái thi huyệt!
(*Thi huyệt là những cái hố, động có chứa thi thể)
Tiết Lăng Vân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thì ra cái U Phong Sơn này chính là một cổ chiến trường, khó trách âm khí cùng quỷ vụ ở nơi này lại nhiều như vậy.
Trong bầu trời đêm tối, bỗng nhiên xuất hiện một một điểm ánh sáng, hai người Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ bay về phía ánh sáng đó, từ từ tiếp cận nơi phát ra ánh sáng đó, thì ra nơi này thậm chí có một tòa cung điện rất lớn, đây chính là nơi ở của Âm Đồng và Âm Liễu.
******
Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ lén lút đến gần tòa cung điện này, Lăng Nhược Vũ đã là tu vi Phân Thần hậu kỳ, dựa vào công lực của nàng đương nhiên không sợ Âm Đồng, Âm Liễu có thể phát hiện, bất quá tu vi của Tiết Lăng Vân thì hơi kém, hắn chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, rất khó có thể dấu diếm được cao thủ như Âm Đồng, Âm Liễu.
Lăng Nhược Vũ lập tức vỗ trên người Tiết Lăng Vân một cái, quanh người Tiết Lăng Vân đột nhiên lóa ra quang mang nhàn nhàn, Lăng Nhược Vũ nói:
- Đây là Ẩn Thân Phù do ta luyện chế, vô cùng linh nghiệm, có nó thì người không cần sợ bị Âm Đồng, Âm Liễu phát hiện!
Lăng Nhược Vũ lại nói:
- Tất cả đệ tử của Vạn Quỷ Tông đều rất quái gở, tòa cung điện này tuy rất lớn nhưng chỉ có hai người Âm Đồng, Âm Liễu sinh sống mà thôi, chúng ta chỉ cần đề phòng bọn chúng là được!
Hai người tiến vào bên trong cung điện, trong cung điện có một gian phong nhỏ, hai người Âm Đồng cùng Âm Liễu lúc này đang nói chuyện với nhau.

- Đại ca, chúng tìm kiếm nhiều ngày như vậy nhưng vẫn không tìm được tiểu tử kia! Haiz, lần này quả thực "Ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc" ah, tu vi của hai chúng ta bị tổn hại rất lớn, không mất vài chục năm khổ tu thì không thể khôi phục như cũ được!
Người nói chính là Âm Đồng.
Trong lòng của Âm Đồng vô cùng buồn bực, mấy ngày qua bọn hắn đều liên tục tìm kiếm Tiết Lăng Vân, đến hôm nay mới trở lại U Phong Sơn, nếu như Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ đến sớm một ngày chắc chắn sẽ không gặp được bọn chúng.
- Hừ!
Âm Liễu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhị đệ! Đều tại ngươi, nếu như chúng ta ngay từ đầu liền dùng toàn lực để bắt tiểu tử kia thì sẽ không xảy ra những chuyện này rồi! Hừ, lời đồn trên tu chân giới quả nhiên không sai, Khô Cốt Thần Trượng quả nhiên nằm trong tay tiểu tử đó!
Thì ra, ngay lúc đầu hai người bọn cũng không có toàn lực ra tay, mà sau đó Tiết Lăng Vân sử dụng Khô Cốt Thần Trượng thì bọn chúng có toàn lực ra tay cũng đã không có tác dụng gì nữa.
Âm Đồng phiền muộn, nói:
- Đại ca! Tiểu tử đó hiện tại mất tích, không biết là ai đã cứu tiểu tử đó đi! Còn nữ nhân kia chúng ta nên giải quyết thế nào đây? Giết?
Tiết Lăng Vân đang ở ngoài cửa nghe được câu đó thì tim đột nhiên nhảy lên, suýt nữa đã la lên một tiếng, lại nghe Âm Liễu nói:
- Hay là thôi đi, tạm thời giữ lại nữ nhân kia một thời gian, lỡ tên tiểu tử kia lại xuất hiện thì nữ nhân này chính là một con tin rất tốt. Nhị đệ, ta chạy đến chỗ của Quỷ Vương lão nhân một chút, ngươi ở lại đây đi!
Âm Đồng nhíu nhíu mày, nói:
- Đại ca! Quỷ Vương vẫn bận rộn chuyện về Thập Đại Âm Thần phải không? Hắn cũng thiệt là, bây giờ hắn bỏ mặc mọi chuyện trong môn khiến cho Quỷ Mẫu cùng Quỷ Tử càng lúc càng không coi ai ra gì!
Âm Liễu mỉm cười, nói:
- Ngươi không biết sự lợi hại của Thập Đại Âm Thần đấy thôi, nếu như có thể làm cho bọn chúng sống lại, dựa vào lực lượng của bọn chúng có thì có thể xưng bá Tam Giới!
Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ ở ngoài cửa rất buồn bực, cả hai người đều không biết "Thập Đại Âm Thần" trong miệng của hai người là cái gì.
Một lát sau, Âm Liễu đi ra ngoài cung điện, hướng về phía Đông bay đi, Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ liếc nhau, hai người cũng không lập tức rời đi mà vẫn ẩn nấp tại nguyên chỗ, bọn hắn đã quyết định sẽ động thủ với Âm Đồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.