Chương trước
Chương sau
Tu vi của Tiết Lăng Vân bây giờ đã là Nguyên Anh Kỳ, Nguyên Anh Kỳ có thể ngự kiếm phi hành nên tốc độ bay của hắn so với trước kia nhanh hơn gấp mấy lần, hắn cùng Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân rất bình tĩnh bay về phía trước, ở xa xa đuổi theo người của các phải khác.
- Lăng Vân! Ngươi nên cẩn thận một chút, ở trong Mê Vụ Sâm Lâm này không biết còn có nguy hiểm gì nữa không, người dù thế nào cũng không được mạo hiểm!
Lý Ngọc Chân đối với Tiết Lăng Vân nói.
Lý Ngọc Chân bây giờ đã quen dần với việc ở chung với Tiết Lăng Vân, chân chính coi hắn là nam nhân của mình.
- Yên tâm đi, ta chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi, nhìn xem ở sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm có bực nào ma vật xuất thế, chỉ cần gặp phải nguy hiểm ta sẽ lập tức chạy trốn!
Tiết Lăng Vân nói.
- Mà cần gì chứ! Có hai vị nương tử Phân Thần Kỳ tu vi bảo vệ, ta sợ cái gì!
Tiết Lăng Vân trêu chọc nói.
Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân mỉm cười, hai người một trái một phải bay đến bên người hắn, ba người bọn họ ở chung một chỗ giống như không hề sợ hãi sẽ có nguy hiểm gì.
Triệu Mộng Trúc của Thục Sơn phái theo sau ba người bọn họ, nàng cảm thấy mối quan hệ giữa ba người bọn họ rất kỳ quái, tên Tiết Lăng Vân này hình như rất thân thiết với sự phụ cùng sư thúc của mình.
Bay không biết bao lâu, sương mù ở phía trước càng ngày càng đậm, dần dần bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh tầm mấy chục thước mà thôi, mọi người của phe chính đạo bắt đầu khẩn trương, không biết phía trước sẽ có nguy hiểm gì.
Lúc này Côn Luân phái cùng Không Động phái đi đầu tiên, Vạn Phật Tự cùng Bồ Đề tông đi theo phía sau, Thục Sơn phái, Thiên Sư Đạo, Trường Sinh Môn thì đi sau cùng.
Lại bay thêm một lúc, đột nhiên phía trước có tiếng đánh nhau truyền đến, mọi người đều giật mình, bắt đầu bay chậm lại hoặc ngừng lại.
- Xem ra phía trước chính là nơi mà vật xuất thế, không biết nó lại cái gì, lại có thể hấp dẫn cao thủ như Lục Bào lão tổ chạy tới!
Lý Ngọc Chân tò mò nói.
Hiện tại, ba người bọn họ đã biết được ý đồ của Lục Bào lão tổ, Lục Bào lão tổ chính là hướng về mà vật trong Mê Vụ Sâm Lâm mà đến, thứ có thể hấp dẫn được hắn đến chắc chắn không phải vật tầm thường.
Lại bay thêm một lát, sương mù bây giờ đã dày đặc đến đáng sợ, trong sương mù lúc này ẩn chứa rất nhiều ma khí, coi như là Phân Thần Kỳ tu chân giả cũng chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật được cảnh vật trong vòng 30m mà thôi.
Vèo!
Tiếng đánh nhau phía trước càng ngày càng rõ ràng, đột nhiên có một đạo kiếm quang bắn về phía ba người, Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng vung kiếm, đem kiếm quang đó đánh tan, sau đó nói:
- Là phi kiếm của tu sĩ ma đạo! Lăng Vân! Đi theo ta cùng sư muội, nhất định không được tách ra!

Tiết Lăng Vân gật đầu, ba người cực kỳ cẩn thận, bọn họ bây giờ không nhìn thấy người nào khác cả, những người kia đó đều biến mất ở trong sương mù.
Trời cũng bắt đầu tối, mọi người đang ở trong sương mù cùng ma khí, bây giờ hầu như không ai nhìn thấy thứ gì nữa cả, tất cả mọi người đều rất lo lắng, thỉnh thoảng cũng có tiếng đánh nhau, ánh sáng của pháp bảo truyền ra.
- Lăng Vân! Chúng ta bay thêm một lúc, nếu như vẫn không phát hiện ra gì cái gì, chúng ta liền rời khỏi đây!
Tống Ngọc Dao nói.
Trong lòng của Tống Ngọc Dao có cảm giác bất an, nên mới đề nghị Tiết Lăng Vân rời khỏi.
Ba người bọn họ lúc này cách nhau không quá một bước chân, nơi này rất là quỷ dị, không thể không tăng thêm cẩn thận.
******
Ma khí xung quanh càng ngày càng đậm đặc, ba người Tiết Lăng Vân cảm thấy có chút lạnh lẽo, trong lòng của bọn họ đều rất căng thẳng, đúng vào lúc đó, bỗng nhiên có một tiếng cười kinh khủng truyền đến.
- Ha ha ha..., Lục Bào lão nhân, ngươi lại dám tranh giành Tử Vong Thụ với ta, nhìn ta giết ngươi như thế nào!
Tiếng cười cực kỳ chói tai, không biết từ đầu truyền đến.
- Hừ! Chu Khôn! Ngươi cái thá gì chứ, muốn giết ta thì trước đó phải hủy được nguyên thần thứ hai của ta đã rồi hãy nói!
Thanh âm của Lục Bào lão tổ vọng lại. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Thanh âm đó chỉ cách bọn họ một đoạn mà thôi, ba người nghe rất rõ lời nói của cả hai người, Tiết Lăng Vân tò mò nói:
- A Dao! Chân nhi! Tử Vong Thụ là vậy gì? Có phải là ma vật mà bọn họ muốn đoạt được?
Tiết Lăng Vân khẽ lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết, chưa từng nghe qua!
Lý Ngọc Chân cũng nói:
- Ta cũng chưa nghe nói qua!
Trong lòng của hắn có chút thất vọng, hắn dẫn theo hai nàng lén lút bay về phía trước một đoạn, đột nhiên trước mắt bọn họ xuất hiện một đạo kim quang, chính là Kim Tằm do Lục Bào lão tổ chăm nuôi.

Ba người Tiết Lăng Vân lập tức giết chết con Kim Tằm đó, Lục Bào lão tổ đang chăm chú đối phó với "Chu Khôn", căn bản sẽ không chú ý đến nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Ba người bay vòng qua bầy Kim Tăm kia, lại bay thêm một lúc, da đầu của ba người đột nhiên run lên, phía trước bọn họ hình như có một đồ vật cực kỳ kinh khủng tồn tại.
Ba người Tiết Lăng Vân lập tức ngừng lại, bản năng của bọn họ nói cho bọn biết rằng không nên đi lên phía trước, phía trước tuyệt đối rất nguy hiểm.
- Chúng ta ở đây chờ một chút!
Tiết Lăng Vân nói.
Hắn cầm lấy tay của hai nàng, hắn cảm giác tay của hai nàng lúc này rất lạnh, kỳ thật tay của hắn hiện tại cũng rất lạnh.
Ma khí ở bốn phía cực kỳ đậm đặc, khiến người khác hô hấp rất khó khăn, xung quanh càng ngày càng khủng bố, ba người Tiết Lăng Vân từ từ lui về phía sau, bọn hắn không dám ở lại chỗ này nữa.
Bảy phái của Chính Đạo cũng có không ít người dừng lại, mà người của ma đạo thì chen lấn nhau xông lên phía trước, khắp nơi đều là tiếng cười quái dị truyền đến. Nơi này tối đen như mực giơ tay không thấy được năm ngón, người của chính đạo không dám tùy tiện tấn công, mà người của ma đạo cũng dần dần ngừng đấu tranh với nhau.
Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân lặng lẽ lui về phía sau, ma khí không ngừng tuôn ra phía ngoài, ba người biết sắp có chuyện gì đó xảy ra, nơi đây thật sự rất nguy hiểm.
Tiết Lăng Vân chuẩn bị mang theo hai nàng bỏ chạy, dù sao hắn đến Mê Vụ Sâm Lâm chỉ để tăng thêm kiến thức, gia tăng thêm một ít kinh nghiệm mà thôi.
Chuyến đi đến Mê Vụ Sâm Lâm này đã giúp hắn đột phá đến Nguyên Anh Kỳ, lại còn đạt được thêm một mỹ nữ nữa, còn chiếm được Khô Cốt Thần Trượng, chuyến đi này coi như không tệ rồi, không cần phải ở lại nơi nguy hiểm này làm gì.
Hắn đang muốn nói gì đó với hai nàng, đột nhiên Hắc Huyền Đỉnh trong đan điền của hắn đột nhiên xoay tròn, một lát sau nó liền xuất hiện trên đầu của hắn, Hắc Huyền Đỉnh điên cuồng xoay tròn lao về phía trước.
Tiết Lăng Vân trợn mắt há mồm, cái Hắc Huyền Đỉnh đó lại làm ra hành động kỳ lạ như vậy, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hắn vốn định lập tức rời đi, nhưng bây giờ hắn cũng không biết nên làm gì nữa, Hắc Huyền Đỉnh là một món bảo bối quan trọng nhất của hắn, đã từng cứu mạng của hắn rất nhiều lần, hắn không thể vứt bỏ món pháp bảo đó được.
- Lăng Vân! Làm sao vậy?
Tống Ngọc Dao cũng nghe được âm thanh do Hắc Huyền Đỉnh phát ra, nàng nhịn không được hỏi.
- Hắc Huyền Đỉnh của ta đã bay về phía trước!
Tiết Lăng Vân cười khổ nói, hai nàng lập tức kinh ngạc.
Suy nghĩ một chút, Tiết Lăng Vân cắn răng, nói:
- Chúng ta đợi một lát! Nếu như nó không quay trở lại thì chúng ta sẽ lập tức rời đi, sau này nếu có thời gian sẽ đến tìm nó sau! Nơi này rất nguy hiểm, ta cảm thấy rất bất an!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.