Mưa phùn rơi rơi,thấm vào không khí cái lạnh của mùa đông sắp đến, tí tách từng giọt động lại trên nóc doanh trại, ban đêm yên tĩnh mịch càng làm tăng thêm vẻ ubuồn. “Nàng khi nào tỉnh lại?” Tào Hãn ưu tư nhìn thiếu nữ im lặng nằm trên tấm da trải dài trên bục cao, trên mặt nàng màu sắc xanh sám dấu hiệu của độcdược đã dần tan đi, sắc mặt đã dần lấy lại huyết sắc, nhung mi mắt đóvẫn nhắm chặt, dung nhan như tuyết gợi lên trong trí nhớ hắn từng cảmxúc đau lòng khôn tả. Hắn cũng không hiểu vì sao bản thân hắn lại đối với nữ tử tên Băng nàynhiều cảm xúc khó giải đến vậy, không hiểu vì sao nơi nàng hắn luô cócảm giác gì đó thật quen thuộc, chỉ vừa nhìn thấy nàng bị thương đưađến nơi này thôi mà lòng hắn như bị cắt ra bao nhiêu mảnh, giống như cócái gì đó vô cùng quan trọng sắp sửa mất đi. “Hoàng Thượng không cần lo lắng, độc dược đã được giải nên tỷ ấy không còn gặp trở ngại gì, cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà do độcdược phát tán trong cơ thể nên dù có được giải cũng làm thần trí ngườita không minh mẫn ngay lại được nên không thể nhanh chóng tỉnhlại.”Triệt ở bên kiên nhẫn giải thích, cố giấu đi phẫn nộ trong lòng của hắn. Tào Hãn gật đầu, liếc mắt nhìn Triệt một cái, nhẹ giọng nói:“Triệt nhi,không thể tưởng tượng được y thuật của ngươi lại cao như vậy, bao nămqua ngươi đúng là người thâm tang không lộ (người có tài mà giấu giếmkhông cho ai biết),lần này may mà có ngươi, bằng không Băng nhi sợ làđã..” Than nhẹ một tiếng, Hãn không có nói hết lời mình. Nếu mà chẳngmay nàng không được giải độc kịp thời mà chết đi thì không biết chuyệngì sẽ xảy ra với bọn họ. “Học y chính là hứng thú riêng của thần, có lẽ là do trời phú tài năng này,tuy không tốn nhiều sức lực nhưng mà cũng có thể đem ra dùng những lúccần thiết, thần chưa từng nghĩ xa xôi quá như vậy.” Triệt khiêm tốn nói, trong lòng đánh giá Băng hẳn là sắp tỉnh, liền đối với Tào Hãnnói:“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, ngài mau hồi trướng nghỉ ngơi đi! Thần ở đây trông nom tỷ tỷ là đươc rồi.” “Uhm. Vậy khi nào Băng nhi tỉnh ngươi lập tức phái người bẩm báo trẫm mộttiếng.” Thật không biết vì sao, hắn không thể không quan tâm tới tiểunha đầu này như vậy. Không, năm năm trước tiểu nha đầu xinh đẹp ngày nào nay đã trưởng thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều rồi! Đã thếnàng ấy còn lập được công lớn bắt được Đào Ngạo Thế, sau đó lại giếtchết được cả Đào Tiềm! Triệt đáp ứng, khom người tiễn bước Tào Hãn, xong mới bình tĩnh quay lạitrong trướng ngồi xuống bên cạnh Băng, cẩn thận xem lại mạch cho nànglần nữa, mạch tượng ổn định chứng tỏ độc dược trong cơ thể đã được giải hết, chỉ cần chờ thêm lát nữa là nàng có thể tỉnh lại. Bên ngoài cũng có lính đến báo, cái tên binh lính tên Ngưu Đại Lực cũng đãtỉnh, hắn vẫy tay tỏ vẻ đã biết, ánh mắt lại dừng ở trên khuôn mặt vẫncòn mê man của Băng. Ngưu Đại Lực kia bị trúng mấy mũi tên, cả người đều là vết thương, thươngthế so với nàng nặng hơn nhiều vậy mà hiện tại đã tỉnh, vì sao nàng vẫnchưa tỉnh lại? “Băng, ngươi thực là đã làm bậy, ngươi có biết chỉ cần chậm nửa canh giờ nữathôi là đến cả Y Tiên có sống lại cũng không thể cứu ngươi không.” Ánhmắt Triệt nhìn nàng tràn đầy tức giận. Nhớ tới thời điểm mười ngày trước nàng Ngưu Đại Lực bị đưa đến doanh trạiTrung quân, hắn nhìn thấy mà như chết lặng, tim đập dồn dập, hai ngườibọn họ như bị nhúng vào thùng thuốc nhuộm vải, cả người đều tím xanh,may mắn là hắn có nghiên cứu về độc dược nên mới cứu được họ kịp lúc nếu không hắn chỉ có biện pháp trơ mắt nhìn họ tắt thở. Hắn biết kế hoạch của nàng, biết nàng muốn tự mình từ bỏ tướng quân Lanquốc là Đào Tiềm để lập công, còn bảo hắn nếu mà nàng có vài vết thươngnhỏ thì hắn phải điều trị cho nàng sao không để lại sẹo, nhưng kết quảsao đây? Nàng suýt nữa làm bản thân mình mất mạng, cái này mà là vếtthương nhỏ của nàng sao? Nàng có phải đã quá tím nhiệm y thuật của hắnrồi không nên mới coi hắn là y tiên cái thể, bắt hắn phải khổ công thếnày? Triệt nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chỉ vì muốn gây ấn tượng với hoàng huynhsâu sắc mà đem cả tính mạng mình ra đánh cược sao? Nhưng mà, kết quả bây giờ hẳn cũng làm nàng vừa lòng đi? Hắn chứng kiến rõ ràng, hoàng huynh đối với nàng quan tâm vượt xa cả mongđợi so với dự tính ban đầu, mười mấy ngày gần đây, chỉ cần nhất có lúcnào rảnh rỗi là hắn đều đến trướng này thăm Băng, ánh mắt nhìn nàngthập phần lo lắng. Hắn chỉ nhìn thấy Hoàng huynh nhìn một nữ nhân duynhất trên đời này có vậy. Mà đối với nàng điều này có gì khác nhau kiachứ? Nhưng là cho dù là như thế này, cũng không thể chứng minh được gì, Hoànghuynh cũng không biết được nàng chính là nữ nhân mà hắn đợi chờ baonhiêu năm qua, mà nàng cũng từng nói qua là sẽ tuyệt đối không tiết lộthân phận trước mặt hắn, chỉ khi nào hắn lại yêu thương con người hiệntại của nàng nàng mới nói. Không biết nàng có từng nghĩ muốn hoàng huynh quên đi nàng trong quá khứ, yêu nàng hiện tại việc đó có bao nhiêu làgian nan? Tình địch của nàng không phải là bất kỳ ai khác mà chính là nàng, thắng mộtngười khác thì dễ dàng, còn muốn thắng chính mình thì thật là khó nha. “Hãn! Ta mới là Băng a!” Trong giây lát Băng thì thào trong sự hoảng sợ, ánhmắt ngưng lệ, từ từ lăn dài trên khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng, từng giọtrơi xuống gối làm Triệt nhìn thấy mà đau lòng, đồng thời cũng không giấu sự vui mừng. “Ngươi rốt cục cũng tỉnh!” Triệt trong lòng vẫn trách nàng đối với sự việc lần này hành động lỗ mãng, nhưng khi thấy nàng tỉnh lại lập tức bị vui mừng áp đảo, quên luôn cả ý định muốn trách mắng nàng một trần, ánh mắt nhìn nàng vô cùng ấm áp. “Triệt? Ta bị làm sao vậy?” Triệt làm sao lại ở nơi này? Lau đi lệ rơi trênmặt, Băng ôm đầu nhìn bên trong trướng, hình như nơi này rất khác saovới trướng của nàng lúc trước, không biết bản thân nàng hiện tại ở nơinào? Cảnh tượng vừa rồi chẳng nhẽ lại là mơ nữa sao? Khung cảnh chân thật như vậy mà, chân thật đến mức nàng làm nàng rơi vào tuyệt vọng vô cùng. Có lẽhiện tại nàng mới đang nằm mơ! Nàng rõ ràng nhớ là nàng đã trở về Hoàng cung, cả ngày được cẩn thận chechở từng chút một, nàng vẫn như cũ là nữ nhân duy nhất được hắn yêuthương sủng ái, là nữ nhân hắn yêu duy nhất trên đời, là hoàng hậu uynghi của Đại Cảnh. Nhưng có một ngày đột nhiên hắn không xuất hiện trước mặt nàng nữa mà là một nữ nhân khác xuất hiện trước mặt nàng. Vì nàngta mà hắn thay lòng đổi dạ, không yêu thương nàng như trước. Mưa to gió lớn ào ào trong đêm, nàng đứng ở ngoài cửa Thanh Dương cung,bên tai trừ bỏ tiếng mưa rơi chỉ có tiếng cười nói khanh khách từ trongđó vọng ra, tiếng cười đó như dao từng nhát từng nhát một cắt lát tráitim nàng. Cả người không hề quan tâm tới mưa lạnh ướt đẫm quần áo mà chỉ cảm thấy lòng đâu quá, trái tim nàng cứ thế quặn lên từng hồi bởi tìnhcảm của nàng bị phản bội. Nữ nhân đó là ai mà dám cướp đi Hãn của nàng?Nàng đẩy cửa điện một cái thật mạnh, nhấc chân đi vào bên trong tẩmđiện, vén màn trướng bao phủ xung quanh đi vào bên trong sâu hơn, mùilong tiên hương quen thuộc trên người Hãn toả khắp căn phòng nhưng không đủ sức làm ấm cơ thể đã lạnh giá của nàng. Xuyên qua tấm màn lụa mỏng, trên giường kia là bóng dáng hai người đang gầngũi quấn quýt lấy nhau không rời. Cảm giác đó như dao lại đâm từng nhátvào người nàng, nhưng nó không làm cho nàng cảm thấy đau đớn nữa mà chết lặng vì hoàn toàn thất vọng, đầu óc quay cuồng vì tuyệt vọng và phiềnnão. “Hoàng Thượng, ngươi không thương ta sao?” Nàng nghe thấy chính mình mỏng manh nói với hắn những lời mang theo sự cầu xin thương xót. Nơi này từng là nơi chỉ có mình nàng mới có thể bước vào, vậy mà trên giường kia hiện tại xuất hiện thêm người con gái khác. “Hừ! Trẫm rộng lượng không trừng trị tội phi quân của ngươi mà may mắn lắm rồi, ngươi còn dám đến tìm trẫm sao?” Giọng nói của hắn mang theo sự giá lạnh và oán hận nhìn nàng mỗi lúc một tức giận. “Tội phi quân? Ta phạm vào tội gì mà bảo là tội phi quân?” Hắn trước mặtnàng xưng trẫm, đã thế còn nói nàng phạm tội phi quân. Nàng lừa gạt hắnlúc nào mà hắn lại nói thế? “Ngươi lại còn dám hỏi trầm như vậy sao? Nữ nhân vô sỉ này dám chạy tới đây giả dạng nữ nhân mà trẫm yêu.” Hắn oán giận hung hăng tiến đến tát mạnh vào mặt nàng một cái, nàng choáng váng không giữ được thăng bằng ngã xuống đất. “Ta không có! Ta không có giả mạo! Ta là Băng mà! Hãn, ta thật sự là Băngmà!” Vì sao nói nàng giả mạo? Chẳng lẽ trên đời này trừ bỏ nàng là Băngra còn có người thứ hai xuất hiện tên Băng sao? Là ai dám giả mạo nàng? Nhưng là dù vậy, Hãn yêu nàng như vậy sao có thể nhận nhầm được? “Ngươi căn bản không phải Băng! Thấy không, nàng ấy mới là Băng!” Sẵng giọng quát mắng, ánh mắt như đao không có chút tình cảm nhìn nàng, mang đến cho nàng sự đau đớn đến tận xương tuỷ. Một khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm mang theo sự sợ hãi tiến gần đến ngườihắn, là khuôn mặt thân quen đến nỗi vừa mới nhìn qua đã thấy mông lung,nàng như ảo như mộng tuyệt mĩ đến khó quên. Đó không phải là Tề NhượcNghiên sao? Nhược Nghiên không phải đã sớm chết sao? Ngay cả thân thểcũng sớm bị chôn vùi nơi Điệp Cốc, làm sao lại xuất hiện nơi này? Nànghoàn toàn hỗn loạn, chỉ biết là không ngừng thét chói tai :“Không phải,không phải! Nàng không phải, ta mới là Băng mà. Hãn! Ta mới là Băng!” ——————————————– “Băng, ngươi cảm thấy như thế nào? Ngươi vì sao khóc? Băng, ngươi làm sao maunói cho ta biết !” Triệt lo lắng nhìn ánh mắt trống rỗng của nàng, khuôn mặt lã chã từng hàng lệ cứ thế tuôn rơi kiến hắn vô cùng đau lòng,nhanh chóng lau đi lệ trên mặt nàng đồng thời vuốt nhẹ hai mi mắt củanàng. “Triệt!” Băng nắm thật chặt tay hắn, giống như đang cố vớ lấy một cái cây cứumạng, buồn bã khóc nói:“Triệt, ta mới là Băng, đúng không, có đúng haykhông?” “Ngươi đương nhiên là Băng.” Triệt kinh ngạc. Nàng sao lại hỏi như vậy, chẳngnhẽ là do độc tố phát tác làm cho đầu óc nàng bị tổn thương sao? “Ngươi nhanh đi nói cho Hãn biết ta mới là Băng! Người phạm tội phi quân không phải là ta, là nữ nhân kia mới đúng!” Nàng nắm chặt tay hắn, bộ mặt lolắng, như là muốn từ trong tay hắn hấp thụ chút sức lực để ngăn khôngcho tinh thần hoảng loạn. Hắn giãy tay nàng ra, một lần nữa vì nàng bắt mạch, mạch tượng vẫn bìnhthường, cũng không có hiện tượng gì của người bị điên, nàng vì sao mớitỉnh lại đã nói năng lộn xộn như vậy? “Băng, ngươi đang nói cái gì? Ngươi phạm tội phi quân khi nào? Nơi này làdoanh trại Trung quân, ngoại trừ ngươi thì không còn nữ nhân nào kháctại nơi này.” Hắn nhíu mày bắt người nàng phải ngồi yên, nếu cứ cử độngcó thể làm miệng vết thương bị rách ra, chảy máu thì lúc đó lại phải xửtrí một hồi. “Ngươi nói nơi này là đại bản doanh trung quân?” Băng trừng lớn hai mắt nhìnxung quanh. Nàng thật sự vừa rồi là mơ sao, sao lại có thể nhầm lẫn giữa thực tại và mơ được, lại còn ăn nói lung tung nữa. Chỉ là giấc mơ thôisao lại đau lòng như vậy? “Ngươi cho nơi này là nơi nào?” Triệt hỏi lại, thần sắc nàng hình như đang cố lấy lại ổn định xem xét sem là thực hay là mơ. “Không biết. Mặc kệ là làm sao cũng không quan trọng, chỉ cần nơi nào có Hãnlà tốt rồi.” Nàng mỉm cười ngọt ngào, lại đột nhiên nhớ tới hình ảnhtrong mơ kia, ánh mắt nhất thời ảm đạm, cười ngọt ngào cứng ngắc ở trênmặt, giống một một đoá hoa sắp tàn khi đông tới. Nếu hắn không hề cónàng, trong lòng hắn không có nàng thì hắn chỉ làm nàng càng thêm tannát cõi lòng mà thôi. “Hắn ở cách nơi này cũng không xa lắm, nhưng mà hiện tại đêm đã khuya, ngươi muốn gặp hắn thì đợi này mai rồi hãy nói.” Triệt mặt không đổi sắcmiệng nói. Dù sao Hoàng huynh và nàng còn có cả đời dài phía trước, tốinay cho hắn ích kỷ một lần đi! Hiện tại tâm tình của nàng cũng đủ loạn rồi, ngày mai gặp cũng tốt hơn. Băng ngã xuống giường, chậm chạm chợp mi mắt lại thở dài nói: “Triệt, ta vừa rồi nằm mơ một giấc mộng vô cùng đáng sợ.” “Ngươi trúng mị tâm chi độc (thuốc độc gây mơ ảo giác),mê man gần mười ngàyrồi, nếu có nằm mơ như thế cũng không lạ, dù sao nó cũng chỉ là một giấc mộng đáng sợ mà thôi, không cần để tâm.” Triệt nhẹ nhàng kéo chăn lênđắp cho nàng, ôn nhu an ủi với nàng nói. Trong mộng nàng mê sảng nói như vậy hẳn là giấc mộng này có liên quan đến Hoàng huynh, nàng vội vàngnói chính mình là Băng, lẽ nào trong mơ Hoàng huynh không tin lời nàngnói sao? “Nhưng mà giấc mộng đó rất chân thật. Ngươikhông biết khi ấy hắn đang ở cùng một nữ nhân có vẻ bên ngoài giống hệtnhư Nhược Nghiên, ta vì thế mà rất khổ sở. Ta dù có nói thế nào hắn cũng không tin ta mới chính là Băng. Hắn không tin ta !” Nàng đối với thương thế của chính mình không còn để ý, chỉ chìm trong rối loạn mê vì giấcmộng đó thật sự kiến nàng vô cùng đau lòng, mỗi lần chỉ cần nghĩ đếnthôi mà đã cảm thấy đau đớn như khắc vào xương thịt. “Băng, ngươi mơ như vậy vì sự thực trong lòng ngươi luôn sợ hãi, sợ hãi ngàyđó đến Hoàng huynh không chịu tin ngươi phải không?” Triệt từng nghĩnàng vốn rất tự tin với bản thân mình, và biểu hiện của nàng cũng đánhlừa chính mình có khả năng làm cho Hãn lần nữa tin nàng, nhưng qua sựviệc hôm nay hắn mới biết nàng căn bản không tự tin như vậy, trong lòngnàng luôn che dấu sự thật sợ hãi đến nỗi ngay bản thân nàng cũng không ý thức được, chỉ khi bị trúng độc thì nó mới được bộc lộ ra. “Ta không biết. Hắn có nhận rat a không? Sẽ nhận ra ta chứ?” Nàng thống khổ hỏi đi hỏi lại, nước mắt theo gò má trắng như tuyết cứ thế chảy xuốngnhìn thật thương tâm. Triệt thở dài đỡ nàng nằm xuốnglần nữa, cánh tay giang rộng ôm nàng vào lòng, chưa bao giờ hắn thấynàng yếu đuối như vậy, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi cũng có thể kiến nàngoà khóc như một đứa nhỏ. Đó dù sao chỉ là một giấc mộng thôi mà đã kiếnnàng hoảng sợ thành ra như vậy. Nàng đâu còn là nữ tử cùng hắn và Tháiphi đấu trí ngày nào, cũng không còn là nữ tử dám cùng Hoàng huynh đùagiỡn cuối cùng mà cho huynh ấy yêu nữ nhân chính là nàng. Nhưng có lẽhắn không thật sự biết rằng trước kia nàng vốn vẫn là nữ tử có nội tâmdễ bị tổn thương đến vậy. “Uhm, ngươi chẳng nhẽ khôngcảm thấy Hoàng huynh đối với ngươi không giống như với người thường sao? Ngươi nghĩ mà xem năm năm trước hắn dùng mưu buộc ngươi phải tiến cung, trên danh nghĩa thì làm bạn học cùng Minh Nhi, thực tế mà nói thì chính là mỗi ngày có thể gặp ngươi, sau khi ngươi mất tích, người ngày ngàylo lắng không yên cũng là hắn. Vài ngày trước khi Tô Trản báo tin ngươilập công bắt được Đào NGạo Thế làm con tin, hắn thật sự rất vui mừng,còn gọi ta đến xem. Chỉ vì muốn nhanh chóng gặp ngươi nên mới cho Lộcông công đến Vũ lâm quân truyền chỉ bảo ngươi đến TRung Quân, ai ngờngươi không đi mà lại ở lại. Hắn ngày ngày mong ngóng ngươi, đến lúcngươi được đưa về đây, hắn nhìn ngươi bị thương nặng như vậy vô cùnggiận dữ, nếu không phải mọi người căn ngăn thì Tô Trản đã bị một trămcôn đánh cho tan xương nát thịt. Ngươi cứ nghĩ mà xem, nếu khong phảihắn có ý quan tâm đến ngươi sao lại biểu hiện như vậy?” Triệt bên tainói nhỏ nhẹ từng lời một mong có thể làm tan đi lo âu bất an trong lòngcủa nàng, muốn làm cho nàng có lòng tin hơn nữa vào tương lai, nhưngkhông ngờ nàng lại khóc càng nức nở kiến tâm hắn càng lúc càng đau. Mặc kệ hắn an ủi thế nào, nàng lại vẫn như cũ khóc không thôi, giống nhưmuốn đem bao nhiêu uỷ khuất phải chụi bao năm qua khóc cho hết mới thôinên chỉ có cách bên cạnh vỗ về an ủi đến khi nào nàng khóc hết mới thôi. Băng ghé vào vai hắn cứ thế khóc, nước mắt nhuộn ướt một khoảng áo thuê hoavăn tinh tế trên người hắn, chỉ đến khi khóc mệt quá mới rời khỏi vaihắn lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, ngượng ngùng nhìn hắnnói:“Triệt, cám ơn ngươi.” Thật sự muốn cám ơn hắn đã không nghĩ ngợi gì cho nàng mượn bờ vai đó để khóc, khóc xong rồi nàng thấy người mìnhthoải mái hơn trước rất nhiều. Triệt cúi đầu nhìn vàovạt áo bị nước mắt của nàng làm cho ướt đẫm, khoé miệng cong lên nụ cười ấm áp nói :“Tỷ đệ một nhà không cần nói cảm ơn.” Hắn từng vô cùng hậnông trời trêu ngươi hắn, kiếp trước hắn và nàng không có duyên, vậy màkiếp này lại cho hắn và nàng thành tỷ đệ một nhà, bắt hắn phải hoàn toàn đoạn tuyệt tình cảm với nàng. Nhưng hiện tại hắn thấy ông trời thật sưưu ái hắn mới an bài hắn và nàng cùng là tỷ đệ, hắn có thể quang minhchính đại ở lại bên cạnh nàng, lấy một phương thức khác cùng nàng chiasẻ mọi chuyện. Không nghi ngờ, con người trên đời đều có thể vứt bỏ tình yêu chứ không bao giờ vứt bỏ được huyết thống tình thân, hắn thật sựphải cảm ơn ông trời rất nhiều. Sau sợ hãi, Băng khôiphục lại trên mặt mình nụ cười tươi tắn, ánh mắt tràn đầy vui vẻ, vôcùng thân thiết xoa xoa đầu hắn nói:“Có đệ đệ như ngươi thật là tốt.” Bên ngoài trướng mưa cũng đã ngừng rơi, sau cơn mưa trời đem trong sáng,gió đêm mang theo hương thơm cỏ hoa thanh đạm mát mẻ thấm vào da thịtlàm ai lấy đều thấy dễ chịu. Vì mây đen đã theo cơn mưa rơi xuống lênmặt trăng không bị mây mù che lấp mà toả sáng vằng vặc, báo hiệu ngàymai là ngày thời tiết vô cùng đẹp. Sáng sớm tỉnh lại,Triệt đã không còn ở bên cạnh nàng, Băng khởi động thân mình, tuy rằngbản thân có chút uể oải nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, hồi tưởng lạiđêm qua mình khóc thật là xấu hổ, nhưng giấc mộng đó cũng đã phá huỷtoàn bộ tự tin vốn có của nàng, nàng thật sư nghi ngờ Hãn không biếtnghĩ thế nào về nàng? Kinh ngạc phát ra một hồi lăng,Băng lắc đầu, tự giễu cười cười, làm một giấc mộng khóc đã muốn thựcchoáng váng, hiện tại vẫn rối rắm trong đó chẳng phải là càng ngốc!Chính là giấc mộng, tuyệt không sẽ có trở thành sự thật một ngày. Triệt vén rèm đi vào, liếc mắt một cái liền trông thấy trên mặt nàng thấtthần suy ngẫm cái gì đó mới nói: “Đừng miên man suy nghĩ, ta đã pháingười đi bẩm báo Hoàng Thượng nói ngươi đã tỉnh lại, nói không chừng chỉ lát nữa là hắn sẽ tới đây, ngươi thật sự muốn hắn nhìn thấy bộ mặt đócủa ngươi sao?” Không biết giấc mộng đêm qua ảnh hưởng thế nào đến nàng? Nàng vẫn làm theo kế hoạch trước đó hay là tiết lộ luôn cho Hoàng huynh thấy thân phận của mình? Băng buồn rầu không biết bảnthân mình nên làm thế nào trả lời:“Ta cũng không biết.” Giấc mơ vô căncứ đêm qua ảnh hưởng khá lớn đến nàng, nàng thật sự không thể quên được, cũng không thể không để tâm. Nó làm cho nàng mất đi dũng khí, mất đi sự tự tin và cũng mất luôn cả phương hướng. Màu vàng kim sắc của long bào từ ngoài trướng đang tiến vào, không nóngkhông lạnh, chỉ làm cho người ta nhìn thấy mà phấn chấn. Tào Hãn đếngiống như một trận gió mát, mang không khí lạnh xanh mát của buổi sángtiến vào. Thấy người bên trong đã tỉnh, hắn bất giác hân hoan, tiếng nói ôn nhu hiền hoà kêu tên nàng: “Băng nhi, ngươi đã tỉnh.” Đang uống một ngụm nước trong miệng, nghe thấy tiếng hắn, Băng bất ngờ quêncả nuốt xuống, may mà tầm mắt có Triệt che chắn nếu không nghe hắn gọitên nàng sau bao năm chỉ sợ nàng không kìm nén được cảm xúc bản thânmình mà sà vào lòng hắn. Triệt buông chén thuốc trongtay ra, nhìn thấy Hãn định hành lễ, Tào Hãn đã khoát tay nói:“Không cầnđa lễ.” Dứt lời, bước vài bước liền đi tới thẳng giường của Băng. “Tạ Hoàng Thượng.” Triệt yên lặng lui ra một bên, ánh mắt thuỷ chung khôngrời khỏi khuôn mặt Băng, nhưng trong mắt nàng hiện tại không còn có hình ảnh của hắn nữa, bất đắc dĩ lòng hắn đau nhói. Hiện giờ trong mắt nàngngoài trừ Hoàng huynh ra chỉ sợ không ai có thể chen ngang vào, ánh mắtthâm tình của nàng từ trước đến giờ vốn chỉ dành cho một mình Hoànghuynh, chưa từng thay đổi, không biết Hoàng huynh có cảm nhận đươc lòngnàng không? Băng ngửa đầu, si ngốc nhìn vào thân ảnhcủa hắn, cảm nhận cả người hắn toả ra một vầng hoà quang sáng chói, hoavăn rồng vẫn như cũ uốn lượn trên long bào của hắn, ánh mắt vẫn như cũnhìn nàng không rõ là đang nghĩ gì trong lòng. Băng nhớ đến khoảng thờigian trước đây khi còn ở trong cung hắn cũng vẫn nhìn nàng ánh mắt nhưvậy. Chính là năm tháng vội vàng trôi qua, trên tráncủa hắn đã điểm vài sợi tóc bạc, nhưng không làm mất nhuệ khí của hắn mà càng tăng thêm sự thành thục của một bậc quân vương, nó như có ma lựcthu hút nàng kiến nàng không rời khỏi hắn được. Băng bất giác nhớ lạigiấc mơ năm nào, trong mơ nàng đang trêu đùa với một tiểu cô nương vôcùng đánh yêu đang làm nũng với nàng, sau đó có một nam nhân tuấn lãngtiến về phía hai người, trên trán cũng có một vài sợi tóc bạc, thật sựrất giống với bộ dáng hắn lúc này. Tâm Băng không khỏimừng thầm, dù đó chỉ là giấc mơ, nhưng không hiểu sao bản thân nàng tinrằng giấc mơ đó nhất định sẽ có ngày trở thành sự thật chứ không như ácmộng đêm hôm qua… “Triệt nhi, ngươi lui ra đi.” Tào Hãn tránh tầm mắt mình khỏi ánh mắt của Băng, lấy bình tĩnh bảo Triệt lui ra. Băng cảm giác trong miệng có vị đắng không chịu nổi, lúc này mới biết trongmiệng mình còn có thuốc vừa mới uống, vội vàng nuốt xuống, chính vì thếkhông cẩn thận mà bị sặc nên ho nhẹ. “Băng nhi, ngươi không sao chứ?” Lời nói ôn nhu, Hãn đưa tay vỗ nhẹ vào phía sau lưng nàng, là hắn đang quan tâm nàng, dù trong miệng có ấm áp bàn tay, đều là hắn đối của nàng quan tâm, liền ngay cả miệng đầy vị đắng của thuốc nhưng lại cảm thấy nó vôcùng ngọt ngào, mỉm cười, hạ mắt nói:“Thần không sao……” Nàng thật sự là ngốc, tự mình cho là bản thân mình đã quen nhìn thấy chếtchóc từ khi còn là sát thủ, nhưng đâu ngờ chiến trường khốc liệt, ngườichết không chỉ có vài người mà là cả trăm người. Nàng không nên nóinhững lời ngông cuồng rồi tự mình đẩy bản thân vào cảnh xấu hổ, đối địch với quân thù còn nương tay thiếu chút nữa là bị giết, vĩnh viễn khôngcó cơ hội nào nữa gặp lại Hãn. Dù nàng giết được Đào Tiềm nhưng lại làmcho chính mình bị trúng độc, may mắn được uống thuốc giải độc kịp thời,nếu không làm sao lúc này còn có cơ hội gặp Hãn. TàoHãn cúi người nhìn Băng, cùng nàng đối mặt nhìn nhau, ánh mắt phức tạp,ánh mắt si ngốc cứ bắt hắn nhìn nàng không được rời mắt, ôn nhu muốnquan tâm nàng. Gặp nàng là khi nàng bị trúng độc đượcđưa tới Trung Quân, cả người vì độc tố mà xanh ngắt yếu ớt không chútsức sống, hắn chỉ mải lo lắng cho an nguy của nàng mà không kịp nhìn rõdung mạo nàng làm sao. Nhưng không lâu sau, da thịt của nàng hồi phụcmột màu trắng như tuyết, hồng hào. Hắn lúc đó mới nhìn rõ dung mạo nàng, lòng kinh ngạc như bị thuỷ triều đánh úp một trận, nàng giờ thay đổinhiều quá. Tinh tế nhìn lại, nàng đúng là nữ tử mà nhiều năm trước hắngặp trong giấc mộng, dung mạo mặc dù còn hơi non nớt, nhưng đúng là vớinử tử trong mộng năm đó giống nhau như đúc, mà hắn hiện tại với hình ảnh trong mộng năm đó không có khác biệt mấy, không thể không nghi ngờ,Băng nhi chẳng nhẽ là Băng? Nàng ngủ mười ngày, hắncũng đợi mười ngày, vì muốn hỏi nàng một số điều mà lòng hắn nghi vấn.Nếu nàng thật sự là Băng, vì sao chưa từng đi tìm hắn, chẳng nhẽ nàngcòn có lý do nào khó nói nên không đi gặp hắn? Nhớ năm năm trước khi hắn ép nàng vào cung cùng Minh Nhi học hành, nàng đã tìm đủ mọi cánh khướctừ, cuối cùng hắn phải dùng kế mới bức được nàng vào cung, nhưng mà thái độ với hắn không được hoà nhã, nàng thực sự là Băng sao? “Băng nhi, năm năm không gặp, ngươi so với lúc trước quả thực rất khác nhau,khó tránh người ta thường nói thiếu nữ mười tám thay đổi khó lường, càng thay đổi càng tốt lên.” Tào Hãn cố ý lấy sự thoải mái nhất trò chuyệncùng nàng, hắn phải giảm đi khẩn trương trong lòng mình lại, nhưng màánh mắt vẫn thuỷ chung ôn nhu nhìn dung nhan kiều diễm của nàng khôngrời. “Hoàng Thượng đang trêu thần phải không?” Băngthản nhiên cười, giống như một đoá hoa chớm nở, càng nhìn càng thấythanh nhã mền mại.Nhìn bộ dạng của hắn hình như là cũng rất thích bộdáng của nàng hiện tại. “Cứ coi như vậy đi, Trẫm vẫnthắc mắc không hiểu ngươi dùng cách gì mà bắt cóc đươc Đào Ngạo Thế làmcon tin, hiện tại thì Trẫm đã hiểu phần nào…” Nghe nói Đào Tiềm cực kỳcưng chiều đứa con trai độc nhất này, chính vì thế mà làm cho Đào NgạoThế trở thành công tử tự cao tự đại, ngông cuồng, phá phách, lại vô cùng háo sắc. Nhìn Băng Nhi xinh đẹp thoát tục như vậy hắn nhất định khôngthể nào bỏ qua, không cần nói cũng biết Đào Ngạo Thế lúc ấy nhất địnhnổi lòng háo sắc, kết quả là cho chính bản thân mình vào bẫy, chôn vùibản thân và chôn vùi luôn cả phụ thân, đồng thời chôn vùi luôn mấy vạnđại quân Xích Diễm của Lan Quốc. “Hoàng Thượng hiểuđược cái gì?” Băng bất ngờ nhìn Hãn hỏi không hiểu ý hắn nói thế là cónghĩa gì. Băng không quan tâm đến ý của hắn, chỉ nhìn ánh mắt của hắn.Hắn hiện tại cách nàng gần như vậy, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng nhưng tuyệt không giống như năm năm trước nhìn nàng với tư cách là đứa nhỏ, hắnhiện tại đang nhìn nàng với sự tôn trọng nàng là nữ nhân đã trưởngthành. “Băng, vì sao nhìn ta như vậy?” Cố ý tránh bảnthân mình xưng là Trẫn, hắn coi nàng là đứa nhỏ năm năm trước thân thiện nói chuyện. Từ lúc hắn bước vào trướng đã bị nàng thu hút không thể rời mắt, càng nhìn nàng thì hắn càng khẳng định nhận định của hắn không thể sai, nàng chính là Băng của hắn. Nhưng nàng vì lý do khó nói gì màkhông đi gặp hắn nói cho hắn biết thân phận chính mình. Nếu nàng thực sự là Băng, hiện tại bốn bề lại vắng lặng không có người, nàng có thể nóicho hắn biết được lý do đó mà. “Thần chính là ngưỡng mộ uy nghi của một bậc đế vương…Vậy xin hỏi Hoàng thượng vì sao nhìn thầnnhư vậy?” Băng tò mò thận trọng hỏi ngược lại hắn bởi nàng vốn luônkhông biết được lòng hắn nghĩ gì. Mặc dù bản thân thật sự khẩn trươngnóng vội như cũng không thể vì thế mà làm hỏng kế hoạch ban đầu của nàng khổ tâm lắm mới vạch ra nên từng lời nói đều suy tính cẩn trọng rồi mới phát ra lời. Ngưỡng mộ uy nghi của bậc đế vương sao?Nếu nàng là Băng tuyệt đối không bao giờ nói với hắn những lời như vậy,hình như lời nói của nàng vẫn có gì đó giấu giếm hắn, nhưng nghe nàngnói vậy lòng hắn vẫn không khỏi tránh được sự chua chat, ánh mắt thấtvọng lạnh dần hỏi: “Hả? vậy ngươi nói xem Trẫm vì sao lại nhìn ngươi như vậy?” Băng trầm ngâm, cũng thử,“ Ánh mắt bình thườngnhư đang âu yếm nhìn nữ tử mà người yêu, không có gì khác trong mắt thâm tình cũng có một số phức tạp khó lý giải…” Băng nắm chặt bàn tay lại,cố gắng lấy bình tĩnh bởi tâm nàng thật sự đang rất lo lắng, nếu hiệntại nàng nói toàn bộ sự thực với hắn, hắn có tin nàng không? Nàng hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí định kêu hắn một tiếng “Hãn”. Nhưnglời chưa kịp nói ra đã bị lời nói lạnh lùng của hắn chặn lại. “Ngươi nhìn lầm rồi, trẫm chỉ dùng ánh mắt như vậy để nhìn một người duy nhất- Hoàng hậu của Trẫm, mà ngươi — không phải nàng!” Cùng lắm nàng chỉtrùng hộ giống với nữ nhân trong mộng năm đó mà thôi, cho dù cùng tên đi nữ nhưng nàng tuyệt đối không phải là Băng! Hắn nóivậy là muốn cảnh cáo nàng sao? Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đếnđau, nhưng cơn đau đó cũng không là gì so với hàn khí toát ra từ lòngnàng, dũng khí khó khăn lắm nàng mới có được hoàn toàn bị lời nói củahắn đánh gẫy, trong mắt dần trào lên một tầng nước lạnh buốt. “Băng nhi, ngươi sao lại khóc?” Tào Hãn bất ngờ thấy Băng rơi lệ, lời nói vìthế ôn hoà hơn lúc trước nhiều. Không dưng hắn lại thành một người đi dỗ một đứa nhỏ rơi lệ. Lòng hắn có bao hy vọng nhưng sự thất vọng còn làmhắn đau đớn gấp vạn lần, nàng tuy không phải Băng nhưng nhìn nàng khôngrõ vì sao lại thương tâm rơi lệ, trong lòng hắn bất giác nổi nên sựthương tiếc khó giải. Nàng lại khóc sao? Nàng phải biết là nước mắt cũng không giải quyết được việc gì mà! Đêm quan không phảilà nàng đã khó rất nhiều rồi sao, hiện tại vì sao lại khóc nữa. Tuy ánhmắt hắn làm nàng quyến luyến, nhưng đấy không phải là sự mong muốn củanàng. Trong mắt hắn vĩnh viễn vẫn coi nàng là một đứanhỏ năm nào. Bao nhiêu tin tưởng của nàng vào bản thân đều không như dựtính ban đầu. Nói đi, đừng có do dự, không cần biết là hiện tại hắn cóyêu mình hay không, hiện tại chỉ cần biết là nói hết cho hắn nghe đi!Nếu hắn không tin, nàng có thể nói ra những lời nói mà chỉ nàng và hắnđêm khuya thân mật nói cho nhau nghe, chỉ thế thôi cũng đủ chứng minhthân phận của nàng cho hắn biết! Nhưng mà nàng thua thật rồi, thua thảmhại…. Người mà hắn yêu vĩnh viễn không phải là nàng, hắn yêu chỉ có mình Nhược Nghiên mà thôi, nếu không phải là nàng bám vào thân thể NhượcNghiên thì hắn làm sao có thể yêu nàng, thận chí đến cái liếc mắt nhìnhắn cũng không muốn cho nàng! Hiện tại nàng may mắn sinh ra lần nữa,được làm chủ chính bản thân mình mà không phải sống bám vào cơ thể củabất kỳ ai, nhưng muốn làm cho hắn yêu nàng càng khó thêm trước vạn lần.Hắn quả thực không coi nàng là nữ tử bình thường khác, nhưng thế có thểchứng minh cái gì? Hắn không phải vẫn đối với Triệt coi trọng như trướcsao? Đến ngay cả lần này ngự giá thân chính ra trận hắn cũng mang theoTriệt, nghĩ lại mà nói, có lẽ vì quan hệ với Tô Trản mà hắn đối xử vớibọn học khác với những người khác chút thôi. Nói cáchkhác, nếu nàng không nói ra bản thân chính là Băng thì nàng căn bảnkhông có khả năng làm cho hắn yêu nàng. Trong lòng hắn chỉ có lưu lạihình ảnh duy nhất chính là diện mạo của Nhược Nghiên, lấy hình ảnh củaNhược Nghiên chính là của Băng nàng? Hắn yêu Nhược Nghiên, không phảiyêu nàng? Nay thân thể Nhược Nghiên đã không còn, dù nàng có nói hết cho hắn sự thật đi chăng nữa thì cái mà nàng nhận được chỉ có sự lạnh lùngmà thôi, nếu thế nàng thật sự không chịu nổi…. Tronglúc nhất thời, Băng lại nảy lên chủ ý, trên mặt lộ lên sự quật cường,nàng còn chưa có cố gắng, sao có thể nhận thua nhanh như vậy? Không, đến cuối cùng một khắc nàng cũng không muốn nhận thua! Nàng hay thay đổi biểu tình làm cho Tào Hãn nhìn mà khó hiểu, vội lalên:“Băng nhi, ngươi làm sao vậy?Có phải là thấy không khoẻ ở đâukhông?” Băng cả người đắm chìm trong suy ngẫm nên đối với câu hỏi của Tào Hãn không có chút phản ứng lại. “Triệt nhi! Triệt nhi, mau vào nhìn xem Băng nhi bị làm sao vậy?” Tào Hãn hướng về phía ngoài trướng hô to. Hay là thương thế của nàng biến chuyển? Triệt lo lắng vọt vội vào, thấy mặt Băng đầy lệ, nhưng nàng không có hôn mê, sắc mặt cũng rất bình thường,nhất thời thổ dốc hỏi:“Hoàng Thượng, phát sinh chuyện gì?” Nàng xem ra không có gì, nhưng mà sắc mặt Hoàng Thượng thì không được tốtlắm, hình như là thất vọng gì lớn lắm nhưng mà được hắn dấu rất kỹ, nếukhông tinh ý nhất định không thể nhận ra. Chẳng lẽ Băng vẫn bướng bỉnhchưa nói ra chân tướng sự tình? Nhưng dù vậy, hoàng huynh cũng không cần thất vọng đến vậy mà! “Băng nhi nàng……” Tào Hãn định nói nhưng bị lời nói của Băng cắt đứt: “Ta không sao!” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng thốt ra, vẻ mặt ngạo ngễ quật cường làm cho Tào Hãn và Triệt chỉ biết ngạc nhiên nhìn nhau. Tào Hãn ở bên ra ám hiệu, Triệt vì thế tiến đến bắt mạch cho Băng, sau đónói:“Mạch tượng bình thường, chr cần điều dưỡng thêm mấy ngày là có thểbình thường.” Tào Hãn nghe thế mới yên tâm, đứng dậynói:“Vậy ngươi cứ tĩnh dưỡng đi, chờ mấy ngãy nữa khi mà thân thể ngươikhoẻ hơn Trẫm sẽ phái người đưa ngươi về kinh. Tô Trản cũng không biếtphân phải trái, sao có thể tuỳ ý để một nữ tử ở trong doanh trại quânđội, quả thực là không biết nói gì.” Lần này có thể bình an vô sự nhiềulà may mắn, nàng mặc dù không phải Băng nhưng hắn cũng không hy vọngnàng lại ở lại trên chiến trường mà gặp phải nguy hiểm, nữ tử xinh đẹplung linh như nàng tốt nhất là nên ở khuê phòng, nhận hết sự nuông chiều che chở, tương lai tìm một đấng lang quân như ý, vợ chồng hoà thuận,bình an cả đời hưởng thụ cuộc sống. “Ta không trở vềkinh!” Băng rời người khỏi giường, đứng lên nhìn thẳng vào ánh mắt thâmthuý của hắn nói, chỉ một lúc sao lại cảm nhận sự đau đớn từ cõi lòngvọt lên, giọng bất giác khan khan, vẻ mặt vì bị coi thương mà giận dữnói: “Ta không phải là tiểu thư yếu đuối gì đó!Hoàng Thượng chẳng lẽ đãquên là ai bắt Đào Ngạo Thế làm tù binh, là ai ra tay giết Đào Tiềm?Người lập công lớn là một nữ nhân mà Hoàng thượng có thể vì thế là xemthường sao?” Ý tốt của hắn bị nàng nghĩ sai, Tào Hãn ảo não nói: “Nói gì vậy! Trẫm có lời nào nói là coi thường ngươi! Ngươilập công lớn là không sai, nhưng cũng thiếu chút nữa vì thế mà mấtmạng…Ý Trẫm đã quyết, ngươi nhất quyết không được tuỳ hứng!” Thấy sắcmặt nàng còn tức giận, Tào Hãn hoà hoãn nói: “Nay Đào Tiềm đã chết, lòng quân của Lan quốc vì thế mà tan rã, nhưng mà trong tay Lan hoàng còn có đến hơn mười vạn đại quân, với tính tình của hắn tuyệt đối không cóchuyện khoanh tay chịu chết, nhất định sẽ giãy dụa một phen, trước mắtcòn có một trận đánh lớn, ta xem ngày mai tốt nhất là ngươi nên hồi kinh đi…” “Ta không trở về kinh!” Băng bị tức giận làm chosắc mặt trắng bệch, bực mình nói:“Trừ phi Hoàng Thượng nguyện ý hạ chỉlui binh hồi hương!” “Làm càn!” Tào Hãn thoáng chốcthay đổi sắc mặt, ôn hoà trên mặt biến mất, nàng ỷ vào cái gì mà dám bảo hắn hạ lệnh thu binh hồi hương, quả thực là quá làm càn rồi! Triệt thấy sắc mặt Tào Hãn và nàng căng thẳng, lập tức nói:“Hoàng Thượng thứtội, tỷ tỷ đêm qua gặp ác mộng nên mới nói những lời như vậy, xin HoàngThượng không nên trách tội!” Nói xong còn quay ra nhìn Băng với ánh mắttrách cứ:“Tỷ tỷ đừng nói lung tung nữa, nay Đào Tiềm đã chết, Sở thừatướng của Lan quốc cũng là hạng người vô năng (vô dụng),chúng ta khôngnhân cơ hội này tiến công chớp thời cơ thì thôi, làm sao có thể luibinh.” Nàng như thế nào đột nhiên lại nói những lờinày. Hoàng huynh lần này xuất binh căn bản là tình thế bắt buộc . Nếu có thể bình định được Lan Quốc thì có thể thống nhất thiên hạ, đến nướcnày sao có thể bỏ dở nửa chừng?! Con mắt sáng trong chứa bao nhiêu là lệ còn chưa rơi hết, Băng cũng lườikhông muốn lau đi, nhìn chằm chằm kiên định vào Hãn để nói lên suy nghĩvà sự kiên định của bản thân mình. Tào Hãn đảo mắt thấy sự kiên định nơi Băng, cảm thấy có chút không đành lòng, trong lòng tức giận liền bị tiêu tan đi một nửa, thực sự là không nên quát lớn với nàng như vậy,nên đành lấy ngữ khí vô cùng ôn hoà nói:“Băng nhi, ngươi thương thế chưa khỏi hẳn, Trẫm không trách ngươi, ngươi nhớ lần sau không được phép nói những lời làm dao động lòng quân như vậy, ngươi trước hết cứ nghỉ ngơiđi, lần sau Trẫm lại đến thăm ngươi!” “Cung tiễn Hoàng Thượng.”Triệt vội vàng đem bước đưa Tào Hãn rời khỏi trướng, nhìn thấy Hãn rờikhỏi trướng một đoạn xa lúc này mới xoay người nhíu mày nói: “Huynh ấymuốn đưa tỷ hồi kinh cũng là có ý tốt, tỷ sao không dưng lại muốn chọcgiận huynh ấy?” “Hắn thay đổi.” Băng từ từ quay trở lại giường bìnhthản nói. Nàng đương nhiên biết Hãn nói thế là có ý tốt, nhưng dù là ýtốt đến đâu nàng cũng không tình nguyện làm theo…. “Làm sao thay đổi?” Triệt thực khó hiểu cái gọi là “Biến” Chỉ là cái gì. “Hắn từng nói với ta rằng, sinh thời điều mà hắn mong muốn nhất đóchính là dân chúng Đại Cảnh có thể an cư lạc nghiệp, không còn bị chiếnsự làm nhiễu loạn, không phải trôi dạt khắp nơi tìm kế sinh nhai. Ngươixem hắn hiện tại làm gì còn mong ước như lúc đó nữa, cả người hắn chỉ có một thứ duy nhất chính là dã tâm làm sao chiếm được các nước khác, phát cuồng vì chiến tranh, nếu diệt xong Lan Quốc rồi có phải hắn lại muốnđi đánh chiếm các nước khác không? Thống nhất thiên hạ có thật sự quantrọng với hắn vậy sao?” Băng thật sự từng cho rằng chỉ cần hoànthành lý tưởng trước kia của hắn xong là bản thân nàng và hắn có thểthật sự hưởng một cuộc sống an nhàn, không phải mỗi ngày lo lắng phiềnmuộn chuyện quốc gia đại sự. Nhưng nàng đã nhầm, vì lý tưởng đó mà không biết bao mạng người đã ngã xuống, máu chảy đầu rơi, tiếng binh lính gào thét thảm thiết, tiếng binh đao va vào nhau chói tai đến run người, cảm giác đó thật sự rất đáng sợ như bị lạc vào địa ngục trần gian…. “Hoàng huynh nói với tỷ như vậy khi nào?” Triệt giật mình, Hoàng huynhtừ nhỏ đã có ý chí lập thiên hạ, bản thân luôn luôn vì thế là tiến lên,sao có thể nói những lời không tiến thủ như vậy! “Chính là cái lầnchúng ta chuẩn bị theo sông Tú Lam rời Nguyệt Quốc vào Điệp Cốc, nhưngmà con người luôn thay đổi, hiện tại có lẽ hắn đã quên lời nói ngày đórồi cũng nên! Hắn từng nghỉ tới nếu hai nước giao tranh có bao nhiêubinh sĩ sẽ phải bỏ mạng nơi sa trường, có bao nhiêu dân chúng vì thế mànhà tan cửa nát… “Ngươi đó, đúng là lòng dạ đàn bà, đợi đến ngàygiang sơn được thống nhất, đến lúc đó thiên hạ không còn nhiễu loạn, dân chúng tự nhiên sẽ được hưởng những ngày yên lành..” “Hoá ra tiểu tử ngươi cũng thay đổi rồi.” Băng lạnh lùng hừ một tiến, nhắm mắt lạikhông muốn cùng hắn tranh luận qua lại vấn đề này mãi. Triệt thì lại không muốn thế, không nói lại được nàng nên không buông tha nóitiếp:“Đừng ngủ, tỷ nói ta cũng thay đổi là thay đổi làm sao?” Nàng ngủđã lâu như vậy mới tỉnh lại, thương thế cũng không còn trở ngại nên hoạt động thân thể nhiều mới tốt, cứ ngủ suốt cũng không mang lại lợi íchgì. Băng không thèm để ý đến hắn nói, nhưng bị hắn dây dưa làm phiền ần ỹ bêntai nên tức giận nói:“Ta vẫn còn nhớ rõ ngươi từng nói cái gì là trậnchiến một khi đã phát động ra thì vô số dân chúng trôi dạt khắp nơi, vôsố người vì thế mà gia đình ly tán. Ngươi lúc đó vì người khác mà bithương, tâm địa thật như Bồ tát giáng thế. Nhưng mà ngươi hiện tại nhìnlại bản thân mình xem, các ngươi cho ta cảm giác các ngươi mới chính làkẻ đi xâm lược, đã thế còn tự cho mình là người cứu thế!” “Ngươikhông hiểu, cho dù Đại Cảnh không đến tấn công Lan quốc, Lan quốc sớmhay muộn cũng sẽ tấn công Đại Cảnh, nay Đại Cảnh binh hùng tướng mạnh,hoàng huynh chính là thuận theo lòng người, vì muốn tốt cho Đại Cảnh nên mới phát động chiến sự với Lan Quốc. Không phải vì tham vọng của riêngbản thân hắn mà do nguyện vọng của con dân nên mới làm vậy! Thủ hỏingươi có nguyện ý ngồi chờ người ta đến giết mình trước hay là tự cầmdao đi giết người kia trước để bảo vệ mình và người nhà đây?” “Takhông nguyện ý làm cả hai cái đó! Ngươi không hài lòng thì mặc ngươi, ta cũng không muốn cùng ngươi so đo, ngươi đi ra ngoài đi.” Băng mạnhmiệng nói. Tuy rằng trong lòng đã sớm đồng ý với phương án thứ hai củaTriệt đưa ra, nhưng mà cảm giác vẫn không thật sự thoải mái thừa nhận.Cảnh chém giết trên chiến trường tàn khốc như thế nào nàng từng chứngkiến, quả thực đó như một bóng ma lớn cứ bao phủ đầu óc nàng. Nàng không cam tâm bị đuổi về kinh thành, nhưng cũng không khỏi run sợ khi một lần nữa phải chứng kiến cảnh tượng hãi hung đó thêm lần nữa. Nếu hắn khoong phải đế vương một nước thì tốt biết bao nhiêu…. Triệt cũng biếtkhông nên cứ giằng co với nàng mãi, lập tức làm hoà cười nói: “Vừa lúcnha, Ngưu Đại Lực liều mình cứu ngươi, nay còn nằm không thể đứng dậy,ngươi không bằng đi thăm thăm hắn đi.” “Ngưu Đại Lực còn sống? Lậptức đưa ta đi thăm hắn.” Băng nghe tin Ngưu Đại Lực còn sống vui mừngngồi dậy đi rửa mặt mũi, dùng một cây trâm gỗ vấn cao mái tóc dài đencủa mình lên rồi tuỳ tay vớ lấy aos choàng bên ngoài của Triệt mặc lênngười đi ra khỏi trướng. Dung nhan kiều diễm thuần khiết không nhiễm bụi trần vui vẻ cười, thật không ngờ bị thương nhiều như vậy mà hắn vẫn còn bảo toàn được tính mạng, Ngưa Đại Lực này quả thực không phải ngườithường! “Hắn so với ngươi tỉnh dậy còn sớm hơn nữa kìa!” Triệt xemnàng chải đầu mặc quần áo, bỗng nhiên mặt lộ vẻ nghi hoặc,“Ngươi như vậy thật sự cho ta thấy lần đó và bây giờ thật sự không khác nhau là mấy.”Thật sự vẫn giống lần mà nàng cải trang nam tử hẹn hắn ở Vũ Trần lâu,không có chút khác biệt vậy mà hắn cũng không tài nào nhận ra nàng làmnam tử cải trang, bộ mặt không thay đổi quá nhiều chỉ là lông mày rậmhơn bây giờ một chút… Băng không hiểu nói thế là ám chỉ như thế nào, trong lòng nàng vì vội vã muốn đi thăm Ngưu Đại Lực nên cũng không muốn tiếp lời hắn chỉ biết thúc giục Triệt nhanh đưa mình tới trướng củaNgưu Đại Lực đang tĩnh dưỡng. Băng cùng Triệt sánh vai đi vào mộttrướng nhỏ, hai người trên mặt mang ý cười đi vào bên trong trướngnghênh đón họ là thầy thuốc đang chữa trị cho Ngưu Đại Lực- Tiết Lâm. Sauk hi rời khỏi trướng Triệt nhìn hòm thuốc trên tay hắn nên mở miệnghỏi:“Tiết ngự y, mới vừa rồi ta xem thương thế Ngưu tham tướng càng lúccàng tiến triển tốt lên, không biết là ngự y dùng thuốc gì là có thể làm hắn nhanh chóng hồi phục đến vậy?” Ngưu Đại Lực kia đêm qua mới tỉnh,nhưng vừa mới gặp đã thấy hắn hành động tự nhiên, nói chuyện thì lớnkhông giống người vừa mới bị thương nặng tỉnh lại… Tiết lâm cũng khó hiểu nói: “Ngưu tham tướng bị trúng độc tất nhiên là nhờcó Ngô tham tướng giải kịp thời, còn về phần trúng tên hạ quan chỉ dùngthuốc cầm máu bình thường và thêm các loại thuốc khác rửa vết thương,cũng không biết vì sao hắn khỏi nhanh như vậy.” “Hắn được ông trờicho sức khoẻ thiên phú, thân mình lại cường tráng, hồi phục nhanh cũngkhông có gì là quá thần kỳ.” Tiếng của Băng từ xa vọng lại. Mới nóicùng Tiết ngự ý có mấy câu Triệt quay người phát hiện bóng dáng Băng đãkhông còn bên cạnh, nhìn thì thấy nàng đã đi xa một đoạn, hắn đành bướcnhanh theo đuổi kịp nàng. “Ta vừa mới cùng Tiết ngự y trao đổi một ý y thuật mà ngươi đã đi nhanh như vậy.” Triệt thở hồng hộc vượt lên bước sánh vai cùng nàng trên mặt hờn giận nói. Băng ngừng cước bộ, từkhi Triệt nghe được Ngưu Đại Lực kêu nàng muội muội xong, sắc mặt hắnkhông được tự nhiên, trong lòng chỉ biết thầm cười khổ hắn đúng là hẹphòi, nhưng mà trên mặt không mảy may biểu lộ ý nghĩ này ra. Nhìnphía trước cách đó không xa có một gốc cây đại thụ cành lá sum xuê, liền chỉ vào cây đó nói:“ Hôm này trời thật nóng lực, không bằng ta đến đóngồi hóng mát cho xong?” Triệt noi xong thấy nàng bảo vậy đồng ý,hai người đến cây đó ngồi cảm thụ sự mát lành do cây đại thụ mang lại..Cành cây lá xum xuê làm che đi không ít những tia nắng chói của mặttrời, gió nhẹ nhè đưa theo mùi hương thơm mát làm lòng người càng thêmtĩnh mịch. Băng dựa lưng vào thân cây, nhìn xa cách đó xa xa là doanh trại đại tướng quân cũng không nói lời nào. Triệt quay sang nói với nàng:“Khi nào mà tên Ngưu Đại Lực đó thành caca của ngươi?” Mới vừa rồi cùng nàng đi thăm Ngưu Đại Lực, nghe hắn mộtcâu gọi nàng muội muội thân thiết, trong lòng hắn tự nhiên đã cảm thấykhông thoải mái, chỉ vì Ngưu Đại Lực đó có công cứu nàng nên mới nhườnghắn một bước không có hỏi trước mặt hắn câu hỏi này, nhưng mà giờ khôngcó hắn ở đây, Triệt không khỏi oán hận nói thẳng ra thắc mắc trong lòng. “A, ngươi cũng biết là hắn không phải là người thường mà. Có người caca như vậy cũng không phải là chuyện gì xấu, làm gì mà mất hứng đếnvậy.” Băng cầm cành hoa dại trên tay, chậm rì xoay tròn trên tay vui vẻđùa nghịch. “Người đó thế nào ta không biết, nhưng mà ngươi đừng cótiếp cận gần hắn, ta nhất định sẽ bảo Tô Trản đi tra lại lý lịch củahắn…” Ngưu Đại Lực kia biểu hiện bình thường, nhưng mà càng làm như thếcàng kiến người ta có cảm giác hắn rất khả nghi. “Ta nói dù có tracũng không được gì, hắn công phu không phải là quá cao thâm, nhưng hìnhnhư rất thông hiểu trận pháp, theo lý mà nói không phải binh lính thôngthường, hắn bên ngoài chỉ là đội trưởng tiên phong do Tô Trản mới phongchức, cũng không biết hắn ẩn mình trong Vũ Lâm quân muốn làm cái gì.”Nếu nàng đem vẫn đề này hỏi thẳng hắn không biết tên Ngưu Đại Lực này có thật tình báo cáo… “Hắn cứu ngươi, tự nhiên không phải là binh lính thông thường, ngươi không nghe Tiết ngự y gọi hắn là Tham tướng sao?” “Hoàng Thượng mới sắc phong?”Băng cười nói :“Cũng không phải vô duyênvô cớ mà hắn cứu ta mới được như vậy. Hắn tác chiến thật sự rấ dũngmãnh, phong hắn làm tham tướng cũng không sai!” “Đừng lừa mình dốingười, theo luật quân đội làm gì có chuyện thăng chức một phát năm bậc,từ binh lính thông thường lên chức ngũ phẩm tham tướng, trong quân xưanay chưa có tiền lệ như vậy!” Triệt trên mặt mang ý cười, chờ xem nàngcòn nói được thế nào. “Ngươi muốn nói cái gì?” Băng không trực tiếp nói tra, ngược lại nhíu mày hỏi lại. “Ta nghĩ nói cái gì không quan trọng, quan trọng là, kế tiếp ngươichuẩn bị làm như thế nào?” Lần này nàng bị thương đã doạ Hoàng huynh lolắng không yên, xuất phát từ nội tâm vì lo lắng cho nàng nên mới muốnđưa nnagf về kinh thành. Tuy không hiểu được Hoàng huynh vì sao lại để ý nàng như vậy nhưng mà hoàng huynh có sĩ diện bản thân, buổi sáng haingười nảy lửa không vui, kế tiếp không biết là đối mặt thế nào? “Dùsao ta cũng sẽ không hồi kinh!” Băng thở dài, trên mặt hiện ra sự hốihận, hối hận không nên nói những lời như thế vào buổi sáng nay, lần nàycùng hắn tranh cãi cơ hội làm hắn chú ý đến nàng càng lúc gặp nhiều trắc trở… “Hắn cũng là vì muốn tốt cho ngươi……Khi ngươi mê man, ta đãvụng trộm xem ánh mắt hắn nhìn ngươi có chút khác thường, ngươi nói xemhắn có phải là đã….” Lời này Triệt dù có nói cũng không dám chắc phầnnào nên đành nuốt vào không nói ra lời. “A, lúc trước? Lúc trước hắn trong mắt nhìn là Nhược Nghiên chứ không phải ta.” Quả tim nơi ngựcBăng lại thắt thêm lần nữa, ngẩng đầu nhìn trời dã vào giữa trưa, liềnđứng dậy,“Ta đi tìm hắn!” Trên bàn thức ăn đã nguội lạnh, Triệt buông tay cuốn văn thư nhìn ra bênngoài trướng, Băng đi gặp Hoàng huynh đến nay đã hơn một canh giờ, không biết thế nào mà chưa về, hay là Hoàng huynh lưu nàng lại dùng bữa? Nhìn vào thức ăn trên bàn Triệt cũng không có tâm trạng nào ăn, tuỳ ýdùng một chút rồi gọi người đến dọn đi, sau đó trở lại bàn đọc mấy cuốnvăn thư, trong lòng lo lắng nên không có từ ngữ nào trong văn thư lọtđược vào đầu, vừa đến lúc có người mang trà lên thì Băng cũng vừa về. “Sao đi lâu như vậy? Hoàng huynh lưu ngươi dùng cơm phải không? Nhìnngươi sắc mặt không được tốt, có phải là vết thương lại đau không?” Xemsắc mặt nàng đã biết là nàng có chuyện buồn, hay là lại cùng hoàng huynh cãi vã thêm một hồi nữa nên mới không vui? “Vết thương không cóđau, là tâm ta đau.” Băng vỗ về phía ngực mình như nói nỗi đau tích luỹtrog tim nàng cho hắn thấy, sau đó bước nhanh đến gần bàn của Triệt cầmlấy chum trà uống một hơi cạn, thở dài: “ Hắn hỏi ta muốn hắn ban thưởng cái gì, ta nói ta muốn ở lại, hắn do dự một hồi lâu rồi mới đáp ứngkhông ép ta hồi kinh.” “Hử? Vậy ngươi còn muốn hắn đáp ứng thêm gìnữa?” Muốn hoàng huynh thay đổi chủ ý cũng không phải là dễ dàng, huốnghồ lại là chuyện liên quan đến an toàn của nàng, Hoàng huynh nếu mà đãđồng ý lưu nàng lại tất phải có điều kiện đi kèm. “Hắn đồng ý cho ta ở lại Trung quân với điều kiện là phải đi theo bên người hắn.” Băngthản nhiên nói, trên mặt không có gì làm vui mừng khi đươc ở lại bêncạnh Hãn. “Đó không phải chuyện tốt sao? Vì sao nhìn ngươi lại rầurĩ không vui như thế?” Triệt nhíu mày khó hiểu,“Ngươi không phải vẫnkhông muốn nói hết sự tình với hoàng huynh sao?” Nàng rốt cuộc muốn kéodài tới bao giờ? Còn muốn kéo dài thời gian dày vò cả hai đến lúc nào? Băng lắc đầu,“Dù có nói hay không thì đó cũng không còn là vấn đề quantrọng nữa rồi, với lại không thể nói, một khi nói ra thì ta không cònđường lui, nếu như…” Nàng không dám nói tiếp lời tiếp theo, nếu mà hắnkhông tin hoặc nghi ngờ nàng có ý đồ khác thì không phải là nàng đemchính mình dồn vào đường cùng sao, nếu đã thế thì nàng thà không bao giờ nói rõ chân tướng sự tình với hắn, ít nhất còn có thể kiến hắn quan tâm đến nàng… “Không có gì mà nếu như, ngươi sao lại không kiên quyếtnhư vậy, người cũng nên biết dù không tin bản thân mình thì ngươi cũngnên tin tưởng vào hoàng huynh, hắn nhất định là có tình với ngươi…” “Là yêu ta hay là yêu Nhược Nghiên?” “Nhược Nghiên đã chết!” “Có người đã chết mà lại như còn sống, sống ở trong lòng người khác!” “Sống ở trong lòng hắn là ngươi!” “Là ta sao?” Băng cười có chút thê lương,“Hắn ngay cả bộ dáng thật sựcủa ta ra làm sao còn không biết nữa là, ngươi nói người trong lòng hắnlà ta, người mà hắn luôn không quên có là ta thật sao?” Triệt bị hỏi nàng hỏi cứng họng, sau một lúc lâu mới cúi đầu nói:“ Người trong lònghuynh ấy chỉ có một nữ nhân duy nhất tên Băng.” Nàng rốt cục ý thứcđược vấn đề này, nhưng nàng làm sao dám tin vào điều đó kia chứ. Bảnthân nàng trước kia là bám vào thân xác Nhược Nghiên mà sống, nên đươngnhiên trong mắt Hãn chỉ có hình ảnh Nhược Nghiên, hắn căn bản đâu cóbiết hình dạng thật của nàng ra sao? Băng lắc đầu cười khổ,“Trách ta trước kia nghĩ vấn đề quá đơn giản, hiện tại mới phát hiện tình địchkhó trừ bỏ nhất không phải là Nhược Nghiên mà chính là ta….Ngươi có biết không, nhìn hắn cầm bức hoạ của Nhược Nghiên kêu tên ta, ta lúc đó nghĩ gì không? Hắn nói luôn chờ nàng, chờ nàng mười năm năm…” nàng không dám hồi tưởng lại ánh mắt hắn lúc nhìn bức hoạ đó, ánh mắt đó không chỉ cótình yêu mà còn có hận….Trừ bỏ yêu, hắn đối nàng thế nhưng còn có hận…… “Vậy ngươi nên thừa cơ hội đó nói cho hắn biết!” Triệt thật sự khôngbiết Băng nghĩ gì, thời cơ tốt như thế mà nàng lại lãng phí không tómlấy! “Ta có thể nói cái gì? Ngươi còn không rõ sao? Hắn đang đợi làmột người có dung nhan bên ngoài giống Nhược Nghiên tên Băng, không phải đợi bất kỳ ai khác, nếu mà ta nói hắn có tin không, hắn có nhận ra takhông? Ta không dám mạo hiểm như vậy!” Trước kia suy nghĩ của nàng thậtsự quá đơn giản, chỉ cần làm hắn chú ý đến mình, sau đó yêu mình thì sau đó mới nói cho hắn biết lai lịch của mình. Nhưng hiện tại đối với nàngnhiệm vụ tưởng chừng đơn giản đó lại là điều khó thực hiện nhất. Mộtngười suốt mười năm năm mỗi ngày nhìn vào bức hoạ một cách âu yếm thìsao không tự sinh ra tình cảm kia chứ. Còn nàng dù có xuất hiện trướcmặt hắn đi nữa thì căn bản vẫn là một người hoàn toàn khác, không códung mạo giống trước thì hắn căn bản sẽ không bao giờ yêu nàng! Triệt trầm ngâm một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nói:“Nay ba mặt đại quânta đã vây kín kinh thành, ít ngày nữa chúng ta sẽ tiến sát kinh thànhLan Quốc- Nam An.” “Ngươi không cần nói ta cũng đã biết trước kếtcục, ta biết trong lòng các ngươi quốc gia đại sự mới là quan trọngnhất….Hết thảy cứ chờ đến khi chiến sự kết thúc rồi hãy nói!” Băng nằmngã vào tấm da trên giường, cầm thanh kiếm của nàng trên tay ngắm ngía,ban đầu không chú ý, tấm da lót bên ngoài hình như đã được thay móithành da cá sấu, tuy nhìn có vẻ thô ráp nhưng sờ vào cũng không thấy khó chịu như tưởng tượng…. Triệt biết trong lòng nàng nhất định đangchịu nhiều khổ sở, vừa muốn trấn an vài câu, bỗng nhiên thấy nàng cầmtrên tay thanh kiếm Hiên Viên Thứ, liền nhân cơ hội chuyển đổi đềtài,“Hoàng huynh đem thanh kiếm Hiên Viên Thứ giao lại cho ngươi? Ngươicó biết là bảo vật này đã biến mất rất lâu rồi không? Tục truyền đếvương chết dưới tay Hiên Viên Thứ không dưới mười người, lúc trước cóngười dâng lên Hoàng huynh kiếm này, không ngờ Hoàng huynh lại trả nócho ngươi!” Đối với vật mà dính quá nhiều máu đế vương đối với Triệt mànói thì đó căn bản không phải là vật may mắn, hơn nữa nàng lại đang cầmvật đó trong tay thưởng thức…. “Vốn vật này chính là của ta, hắn vìsao lại đem trả cho ta chứ?” Thanh kiếm này là thanh nàng vẫn cầm theolúc cùng Ngưu Đại Lực đi giết Đào Tiềm, nau hắn không những đem trả lạicho nàng còn làm cho tấm lót cầm tay mới cho nàng. Nó với nàng mà nóikhông chỉ là tấm da lót bình thường, nó là vật kỷ niệm, kỷ niệm rất ýnghĩa. “Không sai, là ngươi, là của ngươi.” Triệt nói thêm rõ ràng, ám chỉ cả hoàng huynh cũng vẫn luôn là của nàng. Băng hiểu ý của Triệt nói, lạnh nhạt cười,“Hy vọng là như thế!” Không có vật sống nào mà lại không có ngày thay đổi, nhưng mà còn người thì lại khác, người có suy nghĩ, có tình cảm, mà cái khó thay đổi nhấtchính là tình cảm của bản thân mình! Mười năm năm chờ đợi, hắn nhất định cũng rất hận nàng, đối với bậc đế vương mà nói yêu chỉ duy nhất mộtngười sẽ là như vậy chăng? ———————————- Đào Tiềm ký tử, XíchDiễm quân ở Dao Thành chết quá nửa, Lam quốc đi vào thế bại không gì cóthể cứu vãn. Trong vòng một tháng, ba quân Cảnh Quốc thế như chẻ tre tấn công theo ba hướng Đông, Nam, Bắc vây kín kinh thành Nam An. Cảnhquốc ba mươi vạn đại quân áp sát kinh thành, triều đình trên dưới ai lấy đều lo sợ, hoàng đế Úy Phong Vanh ngồi trên cao nhìn xuống nhìn đámthần tử ai lấy đều hoảng sợ, tái mét cả mặt mũi. Năm đó hắn chỉ thị quân lính tạo phản đoạt vị từ tay Uý Phong Kỳ mong có ngày hưởng sung sướng, tuy bản thân Uý Phong Kỳ mất tích không chút dấu vết, nhưng qua bao năm cũng không dấy quân phản lại dần dần hắn tin vào lời đồn là Uý Phong Kỳ tự biến mình thành thái giám trong cung rồi trốn ra ngoài, bị loạn đaochém chết. Năm năm chuẩn bị trên dưới vẫn không làm cho Lan Quốcmạnh hơn, hắn thật sự trông mong hai năm nữa đủ lực là đánh Đại Cảnh,nhưng không ngờ Đại Cảnh nhanh tay hơn, tranh thủ thời cơ tấn công ngược lại Lan quốc. Cảnh quốc lại chiến thắng liên tiếp, bọn họ thì liên tụcchiến bại, một tháng trước lại mất đi tướng quân Đào Tiền, trụ cột LanQuốc mất đi sĩ khí quân lính và triều thần vì thế mà không còn. Sau haitháng khai chiến ngắn ngủi kinh thành đã bị bức đến đường cùng, trongkinh có hai vạn lính hộ vệ, hai vạn đó sao có thể chống nổi ba mươi vạnđại quân của Cảnh quốc kia chứ? Ông trời thật sự muốn hắn chết tại đâysao? Nghĩ đến đây, Úy Phong Vanh sắc mặt càng thêm khó coi, trên mặt hiện lên sự không cam tâm nhìn triều thần quát lớn: “Lúc trước là ainói dân chúng cần tĩnh dưỡng, chỉ cần hoà hãn với Cảnh quốc thì khôngbao giờ có thảm hoạ chiến tranh xảy đến? Trẫm thật sự là con heo mới tin vào lời các ngươi! Nay thì sao, đại quân Tào Hãn đã đánh tới tận NamAn, dọc đường đi còn không có người nào có thể ngăn chặn được đại quâncủa hắn, quả thực là trẫm phí công nuôi các ngươi! Trẫm mất non sôngchính là vì lũ thần tử ngu nguội các ngươi!” “Hoàng Thượng bớt giận! Hoàng Thượng không nghĩ mà xem, ba mươi vạn đại quân một ngày cần baonhiêu lương thảo? Cảnh quốc chiến sự lâu ngày, nếu mà cứ kéo dài, lươngthảo không đủ cung ứng cũng khó tránh khỏi mắc sai lầm, mà kinh thànhNam An của chúng ta lương thảo lại sung túc, duy trì ba tháng tuyệt đốikhông thành vấn đề, chỉ cần chúng ta cố thủ trong kinh thành thì lãothần tin tưởng không cần ba tháng, Cảnh quốc nhất định phải lui quân!”Tả thừa tướng bước ra khỏi hàng ngũ hạ thấp người nói. Chúng thầnnghe tả thừa tướng nói thế thi nhau phụ hoạ, Uý Phong Vanh vì vậy sắcmặt mới bớt lo lắng, sau một lúc lâu trầm ngâm mới tuyên bố bãi triều. Gió thu đến làm lá phong đỏ già cỗi bay toán loạn trong không khí, chốcchốc lại có ngọn lá sà vào lửa cháy bùng lên, không khí tràn đầy mùithơm của trời đất, đoàn người thản nhiên ngồi trong rừng nói chuyện vuivẻ, chốc chốc lại nhìn về dãy núi xa xa. Cười nói làm không ai trongđoàn thấy mệt mỏi, chỉ chú ý dõi mắt về nơi xa, nơi đó chính là ngoạithành kinh thanh Nam An. “Đánh hạ được kinh thành Nam An trận nàythì chúng ta đã thắng hơn một nửa, phía tây Lan quốc chỉ còn vài thànhnhỏ, không đáng bận tâm…” Tào Hãn híp mắt lại đánh giá tình hình. “Hoàng Thượng, trời đã không còn sớm, không bằng….” Lộ Tam thấy trời đãsắp tối muốn khuyên Hoàng thượng sớm quay về doanh trại nghỉ ngơi, nhưng lời chưa kịp nói ra đã nhận lấy một ánh mắt lạnh lùng nên không dám mởmiệng nói tiếp. “Tên nô tài này chỉ giỏi làm người ta mất hứng! Nếusau này chúng ta đánh hạ Nam An xong thì phải quay về, làm gì có thể cócơ hội ngồi ngắm cảnh đẹp như vậy nữa. Mới lại trời còn sớm, cần gì phải vội về!” Tào Hãn có ý trách Lộ Tam lui về. Sau này khi đánh xongkinh thành Lan Quốc làm gì có cơ hội lên rừng ngắm cảnh hoàng hôn trênrừng phong này nữa, nay nhân cơ hội đại quân còn nghỉ ngơi dưỡng sức nên hắn dẫn theo Băng Nhi và Triệt Nhi đi lên núi thưởng thức phong cảnh,nếu sớm biết là Lộ Tam nhiều chuyện như thế thì không dẫn hắn đi theo! Lộ Tam lui ra cười lấy lòng mọi người, nói:“Toàn bộ thiên hạ đều làthiên hạ của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sau này nếu thích lên núi ngắmcảnh thì hằng năm có thể đến nữa mà.” Tào Hãn mím môi không nói, sau một lúc lâu sau mới xoay mặt đối với Băng và Triệt nói:“Lần này cácngươi tỷ đệ đều lập công lớn, Triệt nhi mấy lần nghĩ ra không ít diệu kế giúp đại quân thuận lợi chiến thắng, hồi kinh nhất định phải nhận chức ở binh bộ, sau này giúp đỡ Huy Nhi bảo vệ giang sơn xã tắc! Băng nhi công lao cũng không nhỏ, nay ngươi cũng không còn nhỏ, Dượng ngươi Tô Trảnchỉ biết đánh giặc, cũng không biết tính toán tương lai sau này chongươi, đợi đến khi nào hồi kinh, Trẫm sẽ tìm một người tốt ban hôn chongươi, ngươi nếu thích ai cứ nói không cần xấu hổ nói cho Trẫm biết, nếu không phải là Huy Nhi đã có chính phi thì…” Băng nghe mà banghoàng, sắc mặt thay đổi, Triệt vội vàng gắt gao nắm chặt lấy tay nàng,miễn cưỡng cười, đối Tào Hãn nói:“Hoàng Thượng! Tỷ tỷ còn nhỏ mà! HoàngThượng vì sao lại vội vã gả tỷ ấy đi như vậy?” Hoàng huynh thật là…… Xatận chân trời, gần ngay trước mặt, hắn chẵng nhẽ không chút phát hiệnnào sao? Lại còn muốn làm ông tơ bà nguyệt ban hôn cho nàng…. “Hôn sự của thần không nhọc Hoàng Thượng lo lắng!” Băng tức giận đến tận đỉnh đầu, đôi mắt nhiễm chút đỏ nói. “Băng nhi tiểu thư, Hoàng Thượng tự mình chỉ hôn, đây chính là vinhhạnh..”Lộ Tam ở bên nói xen vào. Tâm còn nói Băng Nhi tiểu thư thật làkhông biết phải trái, được Hoàng thượng đãi ngộ như vậy mà còn cãi lại. Băng vung tay thoát khỏi tay Triệt, xoay người hướng doanh trại đi về. Triệt vội vàng hành lễ với Tào Hãn rồi đuổi theo nàng. Lộ Tam mắt thấy Hoàng Thượng đứng yên có chút ngượng ngùng, vội vàngcười nói:“Hoàng Thượng, Băng nhi tiểu thư là nữ nhi da mặt mỏng, sợ làthẹn thùng, mọi người thấy ta nói có đúng không?” Đám thị vệ đi theo được Lộ Tam hỏi thế đồng loạt gật đầu, tuy ai lấy đều nhìn thấy Băngnhi tiểu thư vẻ mặt thật sự là giận dữ chứ không phải là nữ nhi da mặtmỏng thẹn thùng như Lộ công công nói, nhưng mà ai dám làm trái ý nóitrái lời đây. Tào Hãn cũng không vạch trần, lại nhìn về lá phong đỏ, quay đầu nói: “Phái vài người đi theo bảo vệ họ, Lộ Tam không cầntruyền kiệu, Trẫm muốn đi bộ xuống núi!” Lộ Tam đáp ứng một tiếng,sau đó cùng với Hãn từ từ theo đường mòn xuống núi, quay đầu lại nhìnánh tà dương tĩnh mịch như cầu lửa lớn thiêu rụi cả chân trời, nhìn từxa cả rừng cây như hừng hực một màu đỏ chói loá. Mọi người ai lấy đềulưu luyến ngắm nhìn đến khi ông trời lấp hẳn mói giật mình tỉnh lại. Trở lại đại doanh, thiên đã tối đen,Băng trực tiếp chui vào bên trongtrướng bực tức, vừa vào trong một bụng tức giận đã biến thành hai hàngnước mắt lăn dài trên má, Triệt cũng đi theo vào trướng, thấy nàng đangkhóc, khó xử nói:“Một câu cũng có thể làm cho ngươi khóc như vậy, đángsao?” “Đừng động vào ta, ngươi đi ra ngoài nói không cho phép aiđược đến quấy rầy ta, bảo là ta không khoẻ cần yên lặng một chút.” Nànglúc này thật sự cần yên tĩnh một chút, nàng sao biết được Tào Hãn cóngày vớ vẩn nói sẽ ban hôn cho nàng, hắn nếu có tâm đã có thể phát hiệnta tình cảm của nàng, nhưng mà kết quả thì sao….. Nhẹ nhàng tiếng bước chân dần dần đi xa, Băng biết Triệt đã rời khỏi trướng. Không gian tĩnh lặng, đầu óc chỉ có một câu nói của hắn cứ thế lặp đilặp lại trong đầu nàng…. đợi khi nào hồi kinh trẫm sẽ đứng ra làm chủban hôn cho ngươi…. Trong bóng đêm, cũng không biết bản thân mình đã nằm bao lâu trong bóng tốiim lặng, Băng bỗng nhiên như nghe được tiếng thở dài nên tưởng là Triệtđã quay lại, nàng tức giận lẩm bẩm nói một câu: “Ngươi lại vào làm gì,đi ra ngoài!” “Trẫm đến xem Băng Nhi tiểu thư của chúng ta vì sao lại tự nhốt mình trong trướng không cho ai bước vào là làm sao….” Như buổi đêm được thắp sáng bởi kim quang, ánh vàng như hoàng hôn không rõràng bởi ánh sáng đó là sự phát quang của long bào trên người Hãn phátra, con ngươi mới nhận được thứ ánh sáng đó không hiểu làm sao lại kiếntim nàng thêm buốt giá…… “Băng nhi, ngươi không thíchtrẫm chỉ hôn sự cho ngươi có phải không?” Lời nói vô cùng khẳng định nói ra suy nghĩ của mình bởi hắn biết khuôn mặt nàng khi ấy là tức giận chứ không phải là nữ nhi vì hôn sự tương lai mà thẹn thùng. Kể từ đêm hắn khẳng định nàng không phải là Băng của mình thì hắn liền coi nàng như là vãn bối (coi như con cháu trong nhà),dọc đường đi khôngcòn quan tâm chú ý đến nàng nhưng hắn càng làm thế thì tự nhiên nàng lại càng gần với hắn hơn. Dần dần hắn thấy nơi nàng có sự khác thườn, mỗilần ngoái đầu lại nhìn thì đập vào mắt hắn chính là ánh mắt kiên địnhluôn toả ra hào quang, không biết như thế nào mà hắn cảm giác như ánhmắt đó của nàng thật khác với ánh mắt người thường, không dám nói là cótình ý, nhưng mà trong mắt đó như luôn thuỷ chung nhìn một người duynhất là hắn…. Hắn không còn cách nào khác chỉ có thểcười lại với nàng, dùng ngữ điệu giễu cợt để phân tán đi cái nhìn nơinàng: “ Băng nhi lại ngưỡng mộ uy nghi của bậc đế vương đó hả?” Nàng cũng vì lời nói của hắn mà dời tầm mắt đi chỗ khác, đôi môi anh đào chỉ nói vài câu vui đùa rồi thôi, nhưng chỉ chốc lát sau khi hắn quay lạinhìn vẫn cặp mắt thuỷ chung đó lại nhìn hắn như cũ không hề thay đổi…. Khi hắn lo lắng, nàng đến kịp lúc dâng trà cho hắn, một bên nói chuyện, môt bên nhìn hắn mỉn cười, từ đó làm tâm hắn ổn định xuống. Đã bao năm hắnquen với sự tĩnh mịch không có ai bầu bạn bên cạnh, nay có nàng mỗi ngày ở bên quan tâm hắn làm cho hắn không biết đến lúc nào đó không có nàngthì sẽ như thế nào… Khi hắn nhìn vào bức hoạ đó trầm tư thì nàng luôn lặng lẽ rời đi, để lại cho hắn một khoảng không gian imlặng. Nhưng hắn tâm hắn không hiểu sao nhìn thấy nàng rời đi ảm đạm nhưvậy lạ có cái gì đó không nỡ, từ đó hắn không tuỳ tiện lấy bức hoạ ranhìn thường ngày nữa, chỉ khi nào không có nàng hoặc không ngủ được mớiđem bức hoạ ra xem, càng ngày càng ít nhìn vào đó thường xuyên hơn… Hắn đan bị làm sao vậy? Tự nhiên lại bị một tiểu nha đầu lảm đảo lộn cõilòng, dao động quyết tâm, thậm chĩ còn có cảm giác mỗi lần nhìn thấynàng là lại nhìn thấy Băng…. Có lẽ là do hắn tưởng niệm đến Băng quá nhiều nen mới sinh ý nghĩ nông nổi đó! Mười lăm năm, Băngước chừng không còn quay trở lại! Năm đó nàng ra đi bảo hắn phải chờ đợi ngày nàng trở lại, tất cả có lẽ vì nàng muốn hắn không vì nàng màchết…Nay Huy nhi đã trưởng thành quả quyết, anh minh hơn bản thân mìnhnăm đó, thái tử phi lại dịu dàng trí tuệ, rất ra dáng của bậc mẫu nghithiên hạ trong tương lại. Vợ chồng Minh Nhi cũng hoà thuận tốt đẹp. Trên đời này đã không còn gì khiến cho bản thân vướng bận, đợi cho đến lúcchiến sự chấm dứt, sau đó thái bình thịnh thế liền giao lại ngai vàngcho Huy nhi thì cũng là lúc hắn cũng có thể thanh thản buông xuôi hếtthảy đi tìm nàng…… “Hoàng Thượng vội vã vì nữ nhi nhàmình định hôn sự xong xuôi nay lại bắt đầu quan tâm cả đến hôn sự củangười khác, chả nhẽ người làm bà mối nhiều nên nghiện? Hoàng Thượng liền như vậy muốn ta gả ra ngoài? Ta lấy hay không lấy chồng không cần người ngoài như Hoàng thượng quyết định!” Băng thản nhiên dùng ánh mắt mìnhđối diện với hắn nói chuyện, trong bóng tối nàng nhìn được hình ảnhchính mình phản xạ nơi đồng tử của hắn, khoé miệng vì thế cười nhạt,nàng thật sự sẽ như đoá hoa phù dung sớm nở tối tàn sao? “Băng nhi, nam khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng là chuyện bình thường, yên tâm, Trẫm chắc chắn sẽ tìm cho ngươi một vị phu quân ưng ý, đại công tử công bộ thượng thư Văn Uyên là một người chính trực….” Tào Hãn trong mắtmang theo trầm tư nói. Ánh mắt sâu như nước của Băngkhẽ nhúc nhích nói phản bác lại lời Hãn: “ Vị Văn đại công tử đó làngười chính trực hay không chính trực thì liên can gì đến ta, ý trungnhân của ta không phải là hắn!” “Hử? Băng nhi thực sựđã có ý trung nhân rồi?” Tào Hãn ngạc nhiên, nhưng lập tức lại che giấucười hỏi,“Người này nhất định là bậc anh hào nghìn người mới có mọt, nếu không sẽ không được Băng Nhi ưu ái đến vậy, mau nói cho trẫm, hắn làngười nơi nào?” Băng lặng im không nói, chỉ dùng tay ôm lấy đầu vùi mình vào giường không để cho Hãn biết được sự mất tự nhiên của nàng. “Tiểu nha đầu, lại trêu Trẫm nữa ah!” Hãn thân thủ muốn đến gần trêu trọcnàng, nhưng cánh tay vừa định đưa tới liền nghĩ đến ánh mắt thuỷ chungcủa nàng nhìn hắn bao lâu này thì dừng lại rồi thu tay về, thật sự lúcnày không biết hắn nên nói gì mới tốt. “Hoàng Thượngcho là ta đang nói giỡn hay sao?” Con mắt Băng hiện lên một tia não ý,khóe môi lại cong lên nhợt nhạt cười, vẻ mặt chưa từng có lần nào thậthơn nói: “vậy nếu ta nói ý trung nhân của ta chính là Hoàng thượng…’” “Băng nhi!” Một tiếng quát bất thình lình vang lên, hai người vì thế đều giật mình. Tào Hãn trong lòng đảo lộn, nhìn về phía ánh mắt phức tạp của Băng, vàiphần nghi hoặc, vài phần mê mang. Mấy ngày nay nàng đều dùng ánh mắt đónhìn hắn, chính bản thân hắn cũng không biết lòng mình thấy thế nào,Nhiều khi nghĩ đên giấc mộng năm đó hắn thật sự không khỏi hoài nghinàng thật sự có phải là nữ tử trong mộng đó không? Làm bạn hằng ngày,nỗi lòng thường xuyên vì thế mà dao động, đến ngay cả quyết tâm tìm đếncái chết để gặp lại Băng cũng vì thế mà lay động dần….. Chẳng lẽ hắncuối cùng đã quên mất Băng, trong lòng bắt đầu nghĩ về nữ nhân trước mắt này? Không……tuyệt đối không có khả năng! Không bao giờ có khả năng nàyđược! Trong trướng được bao bọc với trời lạnh bên ngoài bởi bao nhiêu là vải che nhưng Băng vẫn không khỏi cảm thấy cõi lòngmình lúc nóng lúc lạnh thất thường. Khi nhìn vào ánh mắt phức tạp củahắn thì nàng cảm thấy mình nóng lên, nhưng khi rời mắt hắn nhìn vào thực tại thì tâm lại lạnh giá như chìm trong tảng băng mùa đông. Băng ủ rũdấu đi đau lòng trong mắt nói:“Thần mệt rồi, Hoàng Thượng cũng nên sớmhồi trướng nghỉ ngơi đi!” Còn nói cái gì nữa đâu!Mà nếu có nói thêm đinữa thì càng làm tim nàng thêm buốt nhói mà thôi, hắn nếu đã không muốnnghe thì dù mình có tiếp tục nói cũng không hề đem lại ý nghĩa gì, ngược lại sẽ chỉ làm hắn càng cảm thấy thêm phiền chán với nàng, đồng thờilàm bản thân mình thêm thương tâm mà thôi. Tường thànhkinh thành Nam An chắc chắn dị thường, Cảnh quốc ba lần bảy lượt đemquân đến công thành trong hai tháng mà không tấn công vào được. Mà mùađông thì lại sắp đến, thời tiết thì càng ngày càng lạnh, nếu mà cứ kéodài thời gian tấn công thành Nam An thì nhất định đại quân Cảnh quốc sẽgặp không ít khó khăn. Tào Hãn vì thế mà cõi lòng luôn lo lắng khôngnguôi. Bên trong trướng của Tào Hãn, Hãn bình tĩnhkhông nói gì, Lâm Diễm, Tô Trản đứng hai bên phải trái, mặt người nàongười lấy trầm tư và tức giận. Tô Trản không kiên nhẫn chỉ vào hướngcổng thành Nam An nói lớn: “Hoàng thượng cho thần mang Vũ Lâm quân đếntấn côn thành một lần, ta không tin ta không phá được cổng thành!” Lâm Diễm sắc mặt lấy lại bình tĩnh,suy ngẫm một hồi rồi mới nói mộtcâu,“Công thành không thể so sánh với việc xông pha chém giết nơi satrường, không thể lấy dũng khí thất phu đó ra mà nói này nói nọ, tườngthành Nam An bố trí kiên cường, Úy Phong Vanh lại có ý muốn quyết tâmthủ thành, nay chúng ta chỉ có thể dùng trí mà đối phó lại với hắn, cònnếu cứ dùng cường lực mà tấn công thì chỉ làm cho binh lính thêm tử vong vô nghĩa mà thôi, hoàn toàn không có tác dụng.” “Nóinhư không vậy ngươi dùng trí lực của ngươi nghĩ ra biện pháp nào hay đi! Úy Phong Vanh đó là tên rùa đen rụt cổ, chờ đến khi đánh được vàothành, xem ông đây một đao chém nát xác ngươi ra thành mấy mảnh!” TôTrản tức giận nắm chặt tay thành quyền, công thành mấy lần thì phí côngmấy lần, ba quân vì thế mà hy sinh cũng đến mấy nghìn người. Ban đầu dựđịnh công thành xong còn kịp cho anh em binh lính về đón trung thu,nhưng mà hiện tại mùa đông đã sắp đến, trời thì càng lúc càng lạnh, lạigiằng co mấy tháng trời dưới chân thành Nam An không có kết quả, nếu cứkéo dài như vậy thì mọi chuyện cũng khôn tốt đẹo gì… Lâm Diễm trầm tư một lát, cũng không nghĩ ra thượng sách gì, thở dài,“Nếu hỏa pháo có thể sử dụng được thì tốt biết mấy!” “Miễn bàn đến mấy quả hỏa pháo này nọ, nhắc tới càng làm ông đây thêm bựcmình, đúng là lũ gian thương! Đợi đến ngày ta thắng trận trở vè nhấtđịnh đến tính sổ với bọn chúng đầu tiên!” Nhắc đến hoả pháo như thêm dầu vào lửa làm Tô Trản càng thêm tức giận, hai mươi ống đồng vì không cóđạn pháo mà thành vật vô dụng không còn biết làm gì cho xong. Lâm Diễm quay đầu nhìn phía hoàng thượng đề nghị nói:“Hoàng Thượng, nếu màcứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp, ba mươi vạn quân ta mỗi ngày cần không ít lương thảo, trời lại càng thêm lạnh cần thêm áo bông, thật sự càng tính càng thấy hao tổn càng lúc càng nhiều, không bằngchúng ta lại đến Thuỷ Thuỷ sơn trang mua hoả pháo có được không? Khôngcần nhiều, khoảng một trăm quả là được!” “Làm gì cần lo chuyện đó, ta không tin tên Úy Phong Vanh đó cứ mãi co đầu rút cổ ởtrong thành, xem hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu, tốt nhất là đóichết hắn luôn, cái đồ rùa con!” Tô Trản lớn tiếng rủa. “Cách thành Nam An gần nhất là Tần Chư, Vân Sở, ngươi tự mình đi Tần Chư mộtchuyến đến Thủy Thủy sơn trang mua hỏa pháo đạn dược, lập tức xuất phát, nhớ là không được để lộ hành tung.” Tào Hãn lướt nhìn thấy Tô Trản hầmhầm quát mắng Uý Phon Vanh dứt khoát giải quyết sự tình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]