Mưa phùn rơi rơi,thấm vào không khí cái lạnh của mùa đông sắp đến, tí tách từng giọt động lại trên nóc doanh trại, ban đêm yên tĩnh mịch càng làm tăng thêm vẻ ubuồn.
“Nàng khi nào tỉnh lại?” Tào Hãn ưu tư nhìn thiếu nữ im lặng nằm trên tấm da trải dài trên bục cao, trên mặt nàng màu sắc xanh sám dấu hiệu của độcdược đã dần tan đi, sắc mặt đã dần lấy lại huyết sắc, nhung mi mắt đóvẫn nhắm chặt, dung nhan như tuyết gợi lên trong trí nhớ hắn từng cảmxúc đau lòng khôn tả.
Hắn cũng không hiểu vì sao bản thân hắn lại đối với nữ tử tên Băng nàynhiều cảm xúc khó giải đến vậy, không hiểu vì sao nơi nàng hắn luô cócảm giác gì đó thật quen thuộc, chỉ vừa nhìn thấy nàng bị thương đưađến nơi này thôi mà lòng hắn như bị cắt ra bao nhiêu mảnh, giống như cócái gì đó vô cùng quan trọng sắp sửa mất đi.
“Hoàng Thượng không cần lo lắng, độc dược đã được giải nên tỷ ấy không còn gặp trở ngại gì, cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà do độcdược phát tán trong cơ thể nên dù có được giải cũng làm thần trí ngườita không minh mẫn ngay lại được nên không thể nhanh chóng tỉnhlại.”Triệt ở bên kiên nhẫn giải thích, cố giấu đi phẫn nộ trong lòng của hắn.
Tào Hãn gật đầu, liếc mắt nhìn Triệt một cái, nhẹ giọng nói:“Triệt nhi,không thể tưởng tượng được y thuật của ngươi lại cao như vậy, bao nămqua ngươi đúng là người thâm tang không lộ (người có tài mà giấu giếmkhông cho ai biết),lần này may mà có ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-phe-hau/1618050/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.