Đảo mắt lại đãđến Trung thu, trong cung như thường lệ tổ chức yến tiệc mừng Trung thu , ca múa yểu điệu được các cung nữ chuẩn bị kỹ càng mừng cho ngày này.
Tào Hãn ngồi ở vị trí chủ toạ, khuôn mặt thủy chung trầm mặc như nước,chúng thần tự nhiên cũng không dám thoả sức vui vẻ hết mình, nói đúng ra dự yến tiệc mà ai lấy đều như ngồi trên đống lửa, mỗi người đều biếtrằng từ khi Hoàng hậu nương nương mất, vào yến tiệc Trung thu hằng năm,Hoàng thượng đến tham gia yến tiệc chỉ gọi là góp mặt cùng các quần thần mà thôi, sau nửa canh giờ yến tiệc tất sẽ tan.
Quả nhiên, nửa canh giờ còn chưa tới, Tào Hãn đã hạ chỉ tan tiệc, chúngthần cùng đứng lên cảm tạ ơn của Hoàng thượng rồi nối đuôi nhau mà ravề, trong lòng ai lấy đều nghĩ nếu đã nhu vậy sao không tổ chức cho rồi. Tổ chức yến tiệc đúng là cái lệ được tiến hành chứ không vui vẻ gì….
“Phụ hoàng, hoàng tỷ cùng Mẫn Điệp ở trong cung chuẩn bị quần áo, còn dặn dò nhi thần chờ đến khi nào yến tiệc trong cung tan thì đến mời phụ hoàngđến dự tiệc…” Tào Huy tiếng nói dần bé lại, nhìn vẻ mặt phụ hoàng khôngnói gì, chả nhẽ người không muốn đi? Có phải sinh ra trong Hoàng gia làkhông được hưởng niềm vui như bao nhiêu gia đình thường dân bình thường? Trung thu vốn là ngày gia đình đoàn viên, vì sao bọn họ đến cả việcmuốn dùng cơm với phụ hoàng một lần mà khó khắn đến vậy?
Thấy Tào Huy mặt lộ vẻ buồn rầu, Tào Hãn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-phe-hau/1618046/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.