Nhoáng một cáitháng tám đã gần kề, buổi chiều thay vào cái nóng oi bức của mùa hè là sự hiu hiu lạnh, lúc này cũng là lúc Băng biết sắp sửa phải hồi cung,tuy lòng lưu luyến không rời nhưng mà chỉ có thể chấp nhận. Bây giờ nàng đang tận dụng hết thờ gian khi còn ở nơi này, ban ngày thì cùng LinhNhi đi khắp nơi trong trang viên vãn cảnh, lúc lại lên phong lâu caonhất nhìn ngắm xa xa các thị trấn xung quanh, nhìn ra phía con đườngnhộn nhịp nhất, Băng tuy không phải là người ưa náo nhiệt nhưng cũngkhông giấu nổi hưng phấn, lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy nơi nàocó nhiều người đến vậy, tuy rất muốn được rời sơn trang để hoà vào dòngngười nhộn nhịp đó nhưng bởi có lệnh của Hãn nên nàng không tài nàobước ra khỏi cửa sơn trang một bước.
Buồn bực trở lại Lục hiên, rầu rĩ ngồi cạnh cửa sổ, ngay cả Tào Hãn đứng bên cạnh lúc nào nàng cũng không phát hiện ra.
“Nhược Nghiên, vì sao mà nàng lại rầu rĩ không vui? Chuyện đó với chuyện hồicung có quan hệ gì sao?” Nghe Linh Nhi nói từ lúc nàng phong lâu trở vềthì đã như vậy, Tào Hãn có chút lo lắng, dỗ dành nói:“Nàng yên tâm,sang năm vào mùa hạ chúng ta lại đến nơi này mà, còn nữa nha!PhượngTường cung của nàng ta đã sai người tu sửa bố trí lại, nàng khi trở vềnhất định phải qua đó nhìn xem?
“Phượng Tường cung?” Băng hỏi như thể không biết, sau đó mới nhớ ra đó là cungđiện khi xưa Nhược Nghiên làm hoàng hậu ở, sau đó vì bị phế nên mới đến ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-phe-hau/1618030/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.