“Tú lam sơn, tú lam sơn, khắp nơi tú sắc……” Tào Hãn đối việc Tào Triệt đến cũng không để ý, mặt chỉ dán lên mặt của Băng, lẩm bẩm bên tai nàng nói:“Nhược Nghiên,ta xướng cho nàng nghe tú lan sơn mà nàng thích, lúc trước nàng luônmuốn ta xướng cho nàng nghe, ta không chịu, ngươi còn vì vậy mà giận ta, kỳ thật là ta chờ ngày nàng gả cho ta thì sẽ xướng cho nàng nghe…..Quảthật là ta đã chờ được đến ngày nàng gả cho ta…Nhưng mà ta chưa có lầnnào xướng cho nàng nghe, lúc này ta xướng cho nàng nghe, thấy thếnào….Nàng có nghe thấy không?….Sao nàng vẫn không nói lời nào?….Khôngnghe được sao….? Vậy ta tiếp tục xướng cho nàng nghe nha….Tú lam sơn…Túlam sơn……..”
“Hoàng huynh! Đừng hát nữa! Nàng đã chết rồi,có hát thì nàng cũng không ngheđược đâu !” Tào Triệt chịu không được sự tình của hắn, đôi mắt đỏ ngầuhướng về phía hắn quát.
“Đã chết?” Tào Hãn giống như giật mình tỉnh lại sau cơn ác mộng, cả ngườichấn động, trước mắt từng việc cứ tái hiện lại trong mắt hắn….
Huynh đệ nhìn nhau, im lặng không nói gì, Tào Triệt cố gắng hết sức mới nénđược tình cảm của hắn dành cho nhược nghiên và việc nàng chết cũng cốgiấu trong lòng không bộc lộ đau đớn của hắn, hắn chỉ có thể một mình mà chịu đựng tất cả…
“Triệt, ngươi đã đến rồi.” Khống chế thống khổ, trên mặt của Tào Hãn toàn mệt mỏi nhưng mà ánh mắt đã khôi phục lại sự anh minh.
“Là.” Tào Triệt trầm giọng đáp, hắn không biết còn có thể nói cái gì, lạicàng không dám lộn xộn thêm, hắn sợ chính mình chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-phe-hau/1618011/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.