Chương trước
Chương sau
“Ha ha, anh Sở, thuốc anh nghiên cứu thật không tệ, lại có thể bắt người lợi hại như Cận Hi nha, lần này chúng ta có được tư liệu sống tốt như vậy, nhất định có thể làm cho Kim tiên sinh hài lòng.” Sau khi nói xong câu đó, mấy người phòng thí nghiệm đi tới trước mặt Sở Thanh và Cận Hi, muốn bắt lấy hai người, hai người này chính là tài liệu thí nghiệm sống tốt đó, chẳng qua đáng tiếc không phải là con gái, nếu như là con gái, bọn họ còn muốn nhìn thử đời sau của hai người đó một chút, coi xem có thể kế thừa dị năng của bọn họ (hai người Sở Thanh) hay không.

Mấy người đó tính toán rất tốt, chẳng qua thực tế luôn rất tàn khốc hơn ảo tưởng, khi bọn hắn muốn bắt lấy Sở Thanh và Cận Hi, lại phát hiện bản thân không thể động, sau đó không khí dần loãng, bọn hắn cảm giác hô hấp của mình rất khó khăn.

“Cảm giác hít thở không thông như thế nào?” Một giọng nói chứa tiếng cười vang lên, âm thanh kia không còn trầm thấp nữa, mà giống như âm thanh trong sáng của thiếu niên, Sở Thanh đã phát hiện chỗ này cũng không có camera, cũng không có thiết bị nghe lén, cho nên cô không cần giả giọng của mình nữa.

Mấy người đó dùng sức há miệng, hy vọng có thể nói gì đó, nhưng bọn họ phát hiện, bất kể cố gắng thế nào cũng không thể phát ra chút xíu âm thanh nào, giống như có thứ gì đó ngăn cách âm thanh của mình.

“Ừ, chắc các người chưa từng thấy qua cách sử dụng dị năng thế này đi, tôi sẽ cho các người nhìn một chút.” Sở Thanh luôn luôn không thích nói nhiều, lúc này cũng không hề kiệm lời nữa, mặt tràn đầy hứng thú nhìn về phía mấy người đó, chậm rãi nói: “Thật ra đây chính là cách sử dụng dị năng hệ Phong đơn giản nhất, dùng gió tạo thành một lớp màng mỏng, bao lấy đầu các người, gió sẽ rút đi tất cả dưỡng khí xung quanh, cuối cùng, tất cả các người sẽ vì hít thở không thông mà chết.”

Theo thời gian, sắc mặt của mấy người đó dần thâm tím, nếu cứ như vậy đi xuống, họ nhất định sẽ hít thở không thông mà chết, nhưng trong ánh mắt của Sở Thanh chẳng có chút điểm đồng tình nào, có đi nữa thì cũng là sự lạnh lùng vô tận.

“Biết không, vốn dĩ tôi cũng không muốn giết các người, có trách thì trách các người làm cho tôi nhớ lại một số ký ức tôi không muốn nhớ tới.” Một khi nhớ đến những thứ kia thì chỉ muốn giết người.

“Bỏ…Bỏ qua cho chúng tôi. Chúng tôi..sẽ vì…sẽ vì cậu hiệu lực….” Người đàn ông gọi là ‘anh Sở’ kia nói với Sở Thanh, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin, hắn không muốn chết, bọn họ cũng không muốn chết, thí nghiệm mới bắt đầu, chỉ cần bọn họ kiên trì, sau này chắc chắn sẽ có một phen thành tựu to lớn, như thế nào mà bọn họ cam lòng chết như vậy!

Bọn họ đã từng là những nhà khoa học bị xã hội bài xích, cuối cùng mạt thế đã tới, trong mạt thế sẽ không có ai đi quản bọn họ, hơn nữa thí nghiệm của bọn họ cũng đã lấy được thành quả nhất định, cho nên bọn họ không muốn chết!

“Sở Thanh, thật sự phải giết họ sao?” Trong nháy mắt Cận Hi có chút mềm lòng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

“Nhớ mới vừa rồi bọn chúng là cái gì không?” Sở Thanh hờ hững nói: “Nhớ đến những cô gái kia ở trên hành lang không, hơn nữa, nếu chúng không chết, anh mà rơi vào tay chúng cũng sẽ bị đám đàn ông này xâm phạm, bởi vì bọn chúng muốn thí nghiệm dưới sự hưng phấn cực độ, người dị năng có thể đột phá hay tái giá (?) hay không?” (Nuy thề là Nuy không nghĩ bậy nghĩ bạ âu *mắt lấp lánh* ≧✯◡✯≦)

Những tài liệu thí nghiệm kia Cận Hi không có nhìn, nhưng không có nghĩa là Sở Thanh không có nhìn, mặc dù cô vừa vặn giống như tùy ý liếc nhìn, nhưng lại ghi xuống tất cả nội dung, cho nên, cô mới càng thêm chán ghét những người này.

“Hơn nữa….” Vào lúc này khóe miệng Sở Thanh gợi lên, ngữ điệu chế giễu nói: “Nếu như tôi không đoán sai mà nói, vận mệnh những thủ hạ của anh cũng giống thế, bây giờ người còn sống còn có mấy người nga.”

Những lời này giống như mồi lửa đối với Cận Hi, trong nháy mắt đốt cháy lý trí của hắn, hắn tới đây là vì đồng bạn của mình, nhưng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, đồng bạn của hắn lại gặp phải độc thủ!

“Không, đừng có giết tôi….” Giống như tiếng rên rỉ cuối cùng, sau đó ánh mắt vốn bình tĩnh của bọn họ nháy mắt trở nên hỗn loạn, mặc dù trên đầu vẫn bị màng gió bao lại, nhưng vẫn đi về phía người bên cạnh, bắt đầu chém giết lẫn nhau.

“Dị năng của anh thật thú vị, cảm giác giống như là, ừm…” Sở Thanh nghiêng đầu, nhíu mi, dùng sức suy nghĩ từ ngữ để hình dung dị năng này: “Giống như là thôi miên?”

Cảm giác đó cũng không khác thôi miên mấy, bất quá hiệu quả còn tốt hơn so với thôi miên, bất kể là ai, chỉ cần số lượng không quá nhiều, Cận Hi đều có thể khống chế hết.

Cận Hi không trả lời, có lẽ bởi vì bọn họ là nhà khoa học, cho nên dùng não nhiều hơn người khác, vì vậy điều khiển có chút phiền toái, bất quá bởi vì có Sở Thanh trợ giúp, làm cho đầu óc bọn họ không được thanh tĩnh, cho nên thao túng tương đối dễ một chút.

Sở Thanh trừng mắt nhìn, sau đó triệt bỏ màng gió trên đầu họ, đột nhiên cô cảm giác được, trực tiếp nhìn họ chém giết sẽ càng thú vị hơn, càng làm cho người ta hưng phấn hơn.

Quả nhiên, sau khi Sở Thanh triệt bỏ màng gió, công kích mấy người đó càng thô bạo hơn nhiều, quả đấm đánh, tay bắt lấy, còn có hàm răng cắn xé, vốn là những nhà khoa học áo mũ chỉnh tề, vào giờ phút này giống như biến thành dã thú không có lý trí, không ngừng công kích người bên cạnh, bất kể là địch hay là bạn, chỉ cần tiến vào tầm mắt họ, đều bị cắn xé hết. (@Nuy: Ồ, đây chẳng khác gì là tang thi a >.,>)

“Tốt lắm, hiện tại chúng ta cũng nên đi cứu thủ hạ của anh.” Sở Thanh thở dài, trong lòng cô có dự cảm, cảnh phía sau cũng không phải là điều cô muốn thấy, ngay trong hành lang thông đạo đã có cảnh tượng thế này, thứ kế tiếp thấy có thể nghĩ sẽ biết là tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Mặc dù trong lòng không đành lòng, nhưng Sở Thanh biết, có ít thứ nhất định phải đối mặt, cô không có quyền lựa chọn, trừ phi cô muốn thấy chết mà không cứu.

Sau khi Cận Hi nghe Sở Thanh nói cũng gật gật đầu, bất quá trong lòng vẫn còn có chút bất an, bởi vì những người đó trong lối đi là hạng người gì hắn đều rõ ràng, nếu như thủ hạ của hắn cũng biến thành dáng vẻ đó, hắn không biết bản thân mình có thể chịu đựng được hay không!

Bắt lấy tiểu Phương là người duy nhất còn sống, Sở Thanh mỉm cười nhìn hắn, làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, mặc dù thoạt nhìn thiếu niên còn nhỏ này rất thờ ơ, nhưng khi cười lên lại tạo cho người ta cảm giác sợ hãi.

“Tôi nói, tôi nói. Van cầu các người tha cho tôi, tôi cái gì cũng sẽ nói.” Biết mình nếu như không nói, tuyệt đối sẽ bị đối đãi càng tàn khốc hơn, cho nên vừa bắt đầu tiểu Phương cũng không có chuẩn bị giấu giếm cái gì: “Tôi lập tức đưa các người đi!”

Nhìn người đàn ông này thông minh như vậy, Sở Thanh hài lòng gật đầu một cái, trực tiếp kéo tiểu Phương lên, sau đó để cho hắn dẫn đường.

“Sở Thanh, cậu nói…Ài, quên đi, tôi cái gì cũng không muốn hỏi.” Thật ra thì Cận Hi lo lắng như vậy cũng có lý, dù sao trong những người đó cũng không phải tất cả đều là người đi theo hắn khi mạt thế tới, còn có bạn tốt của hắn trong đó!

Chẳng qua là khi thật sự gặp được, sắc mặt Cận Hi tăng thêm vài phần khó coi, hắn như thế nào mà ngờ tới mình sẽ thấy cảnh tượng như vậy!

Tất cả cô gái đều bị nhất trong một cái lồng sắt, trên người mỗi người đều không có mặt quần áo, mà bên cạnh các cô gái đó là những người đàn ông cùng một dạng *, các cô ấy khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng mấy tên kia không có dừng lại động tác xâm phạm!

Ngay lập tức Cận Hi nổi giận, bạn bè của hắn, những người này đều là bạn bè của hắn, cũng bởi vì nhất thời sơ suất mà bị hạng người nha vậy chà đạp, kết quả như thế, hắn không tiếp nhận nổi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.