Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Nuy Ham

Beta: Vaio Xie

Sau đêm hôm đó, bất kể là Sở Nghiên hay Lạc Vũ Vy đều yên lặng đi rất nhiều, các cô đã hiểu, những thủ đoạn đối phó những người này đã hoàn toàn không có bất kỳ chỗ dùng nào, nhất là Sở Thanh, cho nên qua một đêm này, hai người cũng sáng suốt yên tĩnh lại, bây giờ tang thi thay đổi ngày càng độc ác tàn bạo, nếu như không có Sở Thanh, các cô căn bản không có biện pháp sống sót nào ở mạt thế.

Mà Sở Nghiên lại càng bất lực, lúc trước sau khi cô lấy được không gian, trong không gian có một loại nước thuốc đặc biệt, loại nước thuốc kia có thể làm cho người khác thức tỉnh dị năng, nhưng dù kiếp này vẫn lấy được không gian, vốn nước thuốc mà cô mong mỏi lại biến mất không dấu vết, điều này làm cho cô không biết như thế nào cho phải!

Chẳng lẽ bởi vì thời cơ lấy không gian không đúng, nhất định phải làm cho Sở Thanh cam tâm tình nguyện cho cô mới được sao?

Nghĩ đến khả năng này, Sở Nghiên cảm thấy cả người không tốt, hiện tại cô và Sở Thanh đã nháo đến trình độ này, hoàn toàn không có cơ hội vá lại, nếu muốn Sở Thanh cam tâm tình nguyện đưa không gian cho cô là chuyện tuyệt đối không thể nào, cho nên mới nói....Kiếp này cô không có cơ hội có dị năng?!

Không! Điều này cô tuyhệ đối không thể nhẫn nhịn, kiếp trước cô là người bề trên, kiếp này tuyệt đối không thể bị người khác cưỡi trên đầu!

Bất quá hiển nhiên vì tức giận mà Sở Nghiên đã quên mất một điều, nếu nói là người bề trên chẳng qua là mượn thế của Sở Thanh mới trở thành người bề trên, mà mất đi sự lệ thuộc của Sở Thanh nên cuộc sống sau này của cô ta sẽ rơi vào tuyệt vọng vô tận.

Dĩ nhiên dù bây giờ cô ta có không cam lòng bao nhiêu, cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa nào, hiện tại Sở Thanh sẽ không bao giờ....thân thiết với cô ta nữa, mà trong mắt Sở Thanh, những người này không khác gì những người xa lạ, cô hoàn toàn cảm thấy không cần thân cận gần gũi đối với người xa lạ.

Trời vừa sáng, hai đội quyết định rời đi nơi này, mà trải qua trận chiến tối hôm qua, trên người tiểu đội Tật Phong cũng dính ít nhiều máu của tang thi, điểm này làm cho những người được bảo vệ cảm thấy rất không vừa lòng, nhưng cũng không có ai dám hó hé gì, ngày hôm qua, thủ đoạn của mấy người này (tiểu đội Tật Phong) đối phó với Lạc Vũ Vy đều rơi vào mắt bọn họ, nếu như các cô làm chuyện không nên làm, bọn họ không cảm thấy được tiểu đội Tật Phong sẽ hạ thủ lưu tình.

"A Thanh, xem ra tình huống hôm nay tốt hơn hôm qua rất nhiều nha." Sáng sớm đi ra từ trong xe để chuẩn bị bữa ăn sáng, sau khi Hoàng Á Lê thấy một màn như vậy, khóe miệng câu lên một nụ cười, quả nhiên là một đám tiện cốt đầu (*đồ đê tiện),không bị chỉnh tốt là hoàn toàn không biết mình họ gì đi!

Sở Thanh nhìn đám người xung quanh, cũng không nói gì, chẳng qua khóe miệng gợi lên nụ cười tươi, tất nhiên là vô cùng hài lòng với kết quả như thế, dù sao bây giờ những người này yên tĩnh lại, là một chuyện tốt đối với Sở Thanh.

Sáng sớm, những người được hộ tống chỉ có thể bất đắc dĩ gặm thức ăn lạnh, nếu ngày thường, bọn họ đã sớm sai cái người dị năng hệ Hỏa lại làm điểm tâm cho mình, nhưng trải qua chuyện hôm qua, còn ai dám gọi người dị năng hệ Hỏa tới đây chứ, nếu thật sự gọi, đoán chừng người dị năng hệ Hỏa kia sẽ cho bọn họ một cây đuốc thiêu đốt tất cả nha.

Truyện được đăng tại nuylovevaio.wordpress.com

Hơn nữa, sau khi thấy Hoàng Á Lê đem một bếp gas nhỏ từ trên xe xuống, sắc mặt của đám người ở đây còn khó coi thêm mấy phần, dĩ nhiên đám người ở đây còn bao gồm luôn Sở Nghiên trong đó, mặc dù lúc vừa bắt đầu Sở Nghiên có chuẩn bị một bếp gas nhỏ, nhưng rõ ràng hiện tại không có đủ gas, một ngày chỉ có thể sử dụng hai lần nấu chín đồ, nên các cô chỉ có thể ăn bánh bích quy ở bữa điểm tâm sáng mà thôi.

Kế tiếp xuất hiện một màn mơ hồ làm cho mọi người muốn nổi điên xông lên cướp, bởi vì Hoàng Á Lê chẳng những lấy mấy bịch mỳ ăn liền từ trong túi ra, còn có cả lạp xưởng và cá khô, một bữa sáng như vậy xuất hiện ở mạt thế có thể nói là vô cùng xa xỉ, người ăn thức ăn lạnh chảy nước miếng, nhưng không có ai dám bước lên chiếm thức ăn, bởi vì các cô biết cậu thanh niên thoạt nhìn lạnh nhạt kia còn kinh khủng hơn nhiều so với tiểu đội Tật Phong!

"Mộ Hi, gọi mấy người kia đến đi." Rốt cuộc, sau khi một nồi mỳ lớn sắp nấu xong, Sở Thanh nhìn người bên cạnh một cái, thản nhiên mở miệng.

Ánh mắt những người ngồi gậm thức ăn lạnh sáng lên, sau đó trên mặt mang theo vẻ kiêu căng, xem ra người thanh niên kia đã biết được thân phận của mình, muốn tới lấy lòng bọn họ, hừ, cậu ta cho rằng muốn lấy lòng bọn họ dễ như vậy sao! (@Nuy: Nằm mơ đi mấy ẻm 凸 ( ̄ へ  ̄ )凸 )

Mấy người kia tính thầm trong lòng một hồi nữa làm thế nào để có thể đạt nhiều chỗ tốt hơn, thì Mộ Hi đã đi qua bọn họ, tới trước mặt nhóm người tiểu đội Tật Phong, chậm rãi nói: "Chủ nhân gọi các cô qua."

Mấy người tiểu đội Tật Phong chị nhìn em, em nhìn chị, thật sự không nghĩ tới thanh niên lạnh nhạt kia tìm bọn họ là chuyện gì, nhưng Bạch Vãn Tình lại ít nhiều nghĩ được một chút, bọn họ (đám người Sở Thanh) chẳng qua chỉ có bốn người mà thôi, đánh chết cũng ăn không hết một cái nồi mỳ lớn như vậy, hiện tại Mộ Hi lại tới mời bọn họ qua, phỏng chừng là muốn mời bọn họ cùng ăn điểm tâm với nhau rồi.

Quả nhiên giống như Bạch Vãn Tình nghĩ, khi cô đến bên cạnh mấy người kia (đám người Sở Thanh),bọn họ thấy được ở đấy đã chuẩn bị xong mười một cái chén, biểu hiện như vậy không cần nói cũng biết, mấy người họ nhìn thức ăn trong chén, trừ đói bụng, còn có nhiều phần cảm động hơn, ngày hôm qua bọn họ mới cho tiểu đội mình một bịch bánh bích quy, bữa sáng hôm nay lại vẫn chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn như vậy.

Cứ như vậy, dưới không khí hài hòa ở chỗ này, đây là lần đầu tiên được dùng một bữa ăn ngon của tiểu đội Tật Phong, mặc dù thường ngày vẫn có thể dùng thức ăn lót dạ tạm thời, nhưng vẫn chưa từng được ăn no, chứ đừng nói là ăn thức ăn nóng.

Sau khi ăn xong, Hoàng Á Lê dọn dẹp, Mộ Hi thu xe vào, cùng đi bộ với tiểu đội Tật Phong, mà Sở Thanh lại đứng bên cạnh Bạch Vãn Tình, câu được câu không trò chuyện với nhau: "Sau này lúc ăn cơm thì tự mình tới, đừng luôn để tôi phái người tới mời."

Âm thanh Sở Thanh mang theo chút bực mình, nhưng lại làm cho mấy người tiểu đội Tật Phong vô cùng cảm động, ở mạt thế, thức ăn chính là tính mạng, người bình thường nào có ai chịu đem thức ăn của mình ra phân chia cho người khác, coi như có nhiều thức ăn cũng phải vì bản thân mà giữ lại.

Cứ như vậy, bởi vì cảm động mà mấy người kia không biết nên nói cái gì, trong lúc nhất thời yên lặng lại, chẳng qua là dù như vậy bọn họ lại phát hiện tựa hồ có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng không đúng chỗ nào thì bọn họ cũng không thể nói rõ được.

Mà lúc này Sở Thanh cũng cảnh giác lên, cẩn thận nhìn xung quanh, mơ hồ có cái gì đó nguy hiểm, mà không chỉ Sở Thanh, mấy người bên cạnh cô là Hoàng Á Lê, Mộ Hi và Lục Thần cũng đề phòng nhìn xung quanh.

"Sao vậy?" Bạch Vãn Tình nhìn Sở Thanh, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc, chẳng lẽ Sở Thanh phát hiện có chỗ nào không đúng sao?

"Quá yên tĩnh." Sở Thanh nhìn đường phố không có một bóng người, trong mắt mang theo nghiêm túc: "Ngày hôm qua, ban ngày có nhiều tang thi như vậy, hôm nay không thể nào mà cả con phố lại trống rỗng thế này, nhất định có chỗ nào đó không đúng!"

Lúc này nghe Sở Thanh nói xong, người tiểu đội Tật Phong hậu tri hậu giác phát hiện, giống như có cái gì không đúng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.