Chương trước
Chương sau
Thuận theo lịch sử?!

Cô làm sao có thể thuận theo lịch sử chứ, chẳng lẽ còn muốn cô chịu thống khổ một lần nữa sao? Tuyệt đối không thể!

"Sở đại tiểu thư, không nên nghĩ toàn bộ thế giới đều có lỗi với cô, mặc dù cô không biết tôi, nhưng chuyện của cô, tôi đều rõ, cô như vậy là tự làm tự chịu!" Mặc dù bây giờ Sở Thanh có rất nhiều biến hóa so với quá khứ, nhưng cô sẽ không tin Sở Thanh là loại người sẽ vì muốn dây dưa với Lục Trạch mà không quay đầu nhìn người thân.

Hơn nữa, sau khi mọi chuyện phát sinh trong mạt thế, Sở Thanh cũng không có trả thù bất kỳ ai mà lựa chọn mang theo thủ hạ có dị năng của mình rời căn cứ nha, cho nên mới nới, tất cả hết thảy Sở Nghiên nhận kiếp trước chính là tự mình gây nghiệp!

Đối với mấy lời của Hoàng Á Lê, trong lòng Sở Nghiên chỉ có hận.

Tự làm tự chịu? Coi như cô ta là trùng sinh thì thế nào, cho tới bây giờ mình còn không nhận ra cô ta, làm sao cô ta có thể biết chuyện của mình chứ, khi đó cô bị Sở Thanh làm hại thảm như như vậy, chẳng lẽ còn là do cô sai sao?

Bất quá, mặc dù có bất mãn trong lòng, nhưng Sở Nghiên lại thông minh không nói gì.

Hiện tại cô đã thấy rõ tình thế, bây giờ có ba người lấy Sở Thanh làm chủ, mà hôm nay Sở Thanh không có phụ thuộc cô như kiếp trước, bây giờ cô muốn bảo toàn chính mình, chỉ có thể làm theo yêu cầu của Sở Thanh, nếu không, coi như lúc bị tang thi tập kích, Lục Thần cũng sẽ không ra tay cứu cô.

Nghĩ tới Lục Thần, Sở Nghiên càng hận hơn, Sở Thanh có gì tốt chứ, kiếp trước còn không phải trở thành đồ chơi trong tay Sở Thanh sao, kiếp này vẫn ngu xuẩn như vậy, khó trách Sở Thanh lại khinh thường anh ta!

"Các người quyết định thì tốt rồi, vậy tôi chỉ có thể ủng hộ." Khẩu khí Sở Nghiên vô cùng ủy khuất, giống như bị người ta ép buộ làm cái gì mà cô không muốn: "Bất quá...."

Thấy Sở Nghiên ra vẻ ta đây, Hoàng Á Lê cảm thấy vô cùng ghê tởm: "Sở đại tiểu thư, hình như cô đã hiểu lầm rồi, chúng tôi quyết định là chỗ chúng tôi muốn đến, chúng tôi chưa bao giờ miễn cưỡng các người, nói như vậy cô đã hiểu chưa?"

Muốn lấy chỗ tốt hả? Cô ta nghĩ thật hay à nha, sinh tồn ở mạt thế lâu như vậy, những người như vậy nghĩ gì Hoàng Á Lê còn không biết sao, muốn nói là các cô ép buộc cô ta, rồi sau đó muốn làm lãnh đạo của bọn học sao? Nằm mơ!

Quả nhiên, sau khi nghe Hoàng Á Lê nói xong, sắc mặt Sở Nghiên mười phần khó coi, cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Hoàng Á Lê lại không cho cô mặt mũi như vậy, đem tất cả con đường của cô phá hỏng hết.

Cô biết, bây giờ cô chỉ cần giả bộ ủy khuất, bọn Sở Thanh tuyệt đối sẽ không đi chung đường với mình, nhưng hiện tại muốn sống sót ở mạt thế, ít nhất là an toàn trong thời kỳ đầu của mạt thế, cô cần phải dựa vào Lục Thần.

"Tiểu thư Hoàng, Nghiên nhi không phải có ý này, con bé...."

"Chú Sở, cô ấy nghĩ gì con hiểu hơn chú, chú bất công với Sở Thanh thì con cũng không để ý lắm, nhưng con là người không thể tùy tiện bị chiếm tiện nghi, còn hy vọng chú xem chừng con gái chú cho tốt, đừng để đến lúc đó làm mất mặt đại gia thì rất khó coi." Ánh mắt Hoàng Á Lê tràn đầy giễu cợt nhìn Sở ba, kiếp trước Sở Thanh bị chị mình hại như vậy, còn không phải là do người ba này ngầm cho phép sao.

"Hoàng Á Lê, đi thôi, không cần nói nữa." Nói xong, Sở Thanh cầm balo lên, sau đó nhàn nhạt nhìn ba người: "Anh Thần sẽ đi cùng tôi, đồ của các người, tôi cũng sẽ không lấy."

Nói xong, ánh mắt Sở Thanh rơi vào chiếc bông tai mắt mèo trên tai Sở Nghiên, cười giễu cợt một tiếng, nếu để cho cô ta dùng cái này trong một khoảng thời gian, sau đó sẽ hảo hảo cho cô ta lĩnh hội cảm giác từ trên mây rơi xuống đất.

"Đợi một chút, chúng ta sẽ đi với em." Sở Nghiên thấy Sở Thanh hoàn toàn không thèm để ý tới cô, nếu bây giờ cô còn không ra vẻ, nhất định sẽ bị ba người kia bỏ xuống.

Sở Nghiên vội vàng lấy những thứ đã chuẩn bị trước ra, sau đó đi theo sau lưng ba người Sở Thanh.

Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt Sở Nghiên liền trở nên khó coi, nhiệt độ như vậy, trong không khí còn tràn ngập mùi thúi của xác chết, làm cho cô không thể nhịn được.

Hoàn hảo là các cô đang ở khu nhà giàu, cũng không có nhiều người, cho nên tang thi cũng không có nhiều, coi như là một chỗ an toàn khó có được.

Cảm nhận được hoàn cảnh ác liệt, trong mắt Sở Nghiên lóe lên một tia chán ghét.

Kiếp trước, cô là người được bảo vệ tốt nhất, bởi vì sở Thanh phụ thuộc vào cô, cho nên Lục Thần đối với cô cũng phá lệ khoan dung, dọc theo đường đi, cô mơ hồ đều ngồi trên xe, hơn nữa bởi vì chiều chuộng Sở Thanh, máy điều hòa trên xe tựa hồ chưa bao giờ tắt, trên đường đi, Lục Thần vì tìm xăng mà mất không biết bao nhiêu tâm sức, nhưng không thể không nói cô là người được lợi nhiều nhất. (@Nuy: Đoạn này Nuy giải thích rõ một chút, bởi vì kiếp trước, Sở Thanh không thích nóng, mà Lục Thần muốn cho Sở Thanh thoải mái nhất, nên bật máy điều hòa suốt, việc này rất hao xăng, vì vậy anh phải cực khổ mà đi tìm xăng, dẫn đến Sở Nghiên gián tiếp được lợi - Nuy)

Nhưng kiếp này, bởi vì Sở Thanh đã không còn phụ thuộc cô, hơn nữa còn trở nên kiên cường hơn, Sở Nghiên cũng chưa nhận được đãi ngộ gì tốt, với lại cô có thể khẳng định, coi như bây giờ có xe, có thể lên xe, cũng không nhất định sẽ mở máy điều hòa lâu, nếu không, cô chỉ có thể tự mình đi tìm xăng.

"Sở Thanh, từ từ đã, ở nhà tớ có một chiếc xe, đồ vật bên trong có thể cho chúng ta sống trong một khoảng thời gian ngắn." Sau khi Hoàng Á Lê nói xong, ánh mắt rơi vào ba người phía sau, giọng nói bén nhọn: "Bất quá ba vị này cần phải tự lo thức ăn cho mình, tôi nghĩ Sở đại tiểu thư đã sớm chuẩn bị xong trước đó rồi, dù sao cái thứ gì gì đó cướp được trên tay Sở Thanh cũng có ích đi, Sở đại tiểu thư là rõ rất mà."

"Cướp cái gì?" Mấy chữ đó làm Lục Thần vô cùng khó chịu, hiện tại ấn tượng của anh đối với Sở Nghiên càng ngày càng xấu.

"Cái đó vô dụng thôi." Tùy thời có thể làm nó mất hiệu lực, căn bản đối với cô cũng không mấy quan trọng, không thể nói là vô dụng, mà có chỗ cần dùng, có thể làm cho Sở Nghiên từ trên mây rơi xuống đất, làm sao có thể vô dụng chứ!

Vốn là sau khi nghe Hoàng Á Lê nói, sắc mặt tái nhợt đã khá hơn một chút, Sở Nghiên mơ hồ lui về phía sau một chút, chẳng qua đầu cúi xuống lại treo nụ cười giễu cợt, đồ vô dụng? Thật hy vọng sau khi biết chân tướng, Sở Thanh vẫn có thể nói nó vô dụng.

Mà lúc cô ta đang giễu cợt, thì hoàn toàn không biết, thật ra cô ta mới đúng là con ngốc á.

Nếu Hoàng Á Lê làm người bên cạnh Sở Thanh, hơn nữa muốn giúp Sở Thanh, sao có thể không nói chuyện đó cho Sở Thanh biết chứ? Hiển nhiên, Sở Thanh đã nói cái đó là thứ vô dụng, thì là vô dụng đi, mà không cần phải biết tại sao.

Mà trong tương lai, khi Sở Nghiên phát hiện không thể mở không gian trong bông tai nữa, hoàn toàn bị căn cứ vứt bỏ một lần nữa, cô mới biết, hết thảy đều là sai lầm của cô, người ngu ngốc chân chính thật sự là cô, chẳng qua, lúc đó cô có hối hận cũng đã không kịp rồi!

"Đúng vậy, chẳng qua một một vật nhỏ vô dụng mà thôi, tiểu thư Hoàng, nếu A Thanh đã không so đo, cô còn so đo nhiều như vậy làm gì?" Âm thanh Sở Nghiên nhạt nhẽo, nhưng ý tứ trong lời nói lại vô cùng rõ ràng, chuyện nha cô, cô ta chỉ là một ngoại nhân thì nói nhiều làm gì!

Đối với lời châm chọc của Sở Nghiên, Hoàng Á Lê cũng không có phản bác, mà nhìn cô ta thật sâu, vẻ mặt cười như không cười, còn mang theo một tia thương hại khó thấy, làm cho Sở Nghiên vạn lần nổi giận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.