Editor: Lãng Nhược Y
Thật không biết xấu hổ, phải đợi đến lúc người ta không chừa lại chút mặt mũi nào mới chịu đi, vậy thì khác gì với kẻ óc heo chứ.
Ánh mặt trời lấp lánh ánh kim, lại lạnh lẽo đến tận xương.
Người ác lại càng sợ gặp phải sợ kẻ ác hơn.
“Còn không đi mua đồ ăn, một nam nhân thúi thì có gì đẹp, chẳng lẽ ngươi muốn đi cầu hôn thật à?”
“Đùa sao, dựa vào hắn... Dù ta có ăn no rỗi việc thì cũng sẽ không đi, ta đi mua đồ ăn đây.”
Bóng dáng xinh đẹp của nàng nhanh chóng lẫn vào trong nắng sớm.
Lệ Vô Tình nhìn bóng dáng Thiển Ly ở phía xa xa, chân mày khẽ nhíu, hai người bọn họ lại có hôn ước?
Thật là, không thể tưởng tượng nổi.
Gió thổi qua bốn phía, nắng sớm lộng lẫy như hạt châu rơi xuống từ phía chân trời, đẹp như mộng ảo.
Thiển Ly ra khỏi cửa mới chợt nhớ Võ Vương phủ cố ý chèn ép nàng. Sau chuyện không thể ở trọ kia, Thiển Ly cảm thấy rất có thể nàng sẽ phải trở về tay không, bởi vì có khả năng tất cả cửa hàng trong kinh thành sẽ không bán đồ cho nàng.
Chỉ là nàng không ngờ sau năm cửa hàng từ chối bán đồ, lại có một nơi đồng ý bán cho nàng. Thiển Ly không nói hai lời, lập tức dọn sạch cửa hàng lương thực kia.
Kế tiếp, Thiển Ly bắt đầu mua sắm điên cuồng.
“Chưởng quầy, đồ trong cửa này có bán cho ta hay không?”
"Khách quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-hac-y-nghich-thien-cuong-phi-den-dau-mot-tran/3112162/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.