Lãnh Thanh Nghiên chậm rãi mở mắt, ánh trăng chiếu xuống, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến trong phòng một dải mênh mông màu bạc, Lãnh Thanh Nghiên từ trên giường ngồi dậy, trong phòng cũng chỉ có một mình nàng, mà cái chăn vốn dĩ ở trên người đã bị nàng đá đến góc giường.Không khỏi khẽ nhíu mày, đưa tay xoa đầu, sao có cảm giác như khi nàng đang chịu đựng cái lạnh thấu xương, có người ở bên cạnh nàng? Hình như còn xảy ra chuyện gì đó, rốt cuộc là chuyện gì, sao nghĩ mà mà không ra.Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó tiếng nói của nha hoàn vang lên: “Vương phi, Vương gia thỉnh ngài đi qua dùng bữa”.“Đã biết, ta qua đây”. Khi tiếng bước chân kia đi xa, Lãnh Thanh Nghiên lại vẫn ngồi trên giường như cũ, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi thật sâu, từ trên giường bước xuống dưới, thoáng rửa mặt chải đầu một chút liền xuất môn đi dùng bữa, nhưng mà, thật sự yên tĩnh a, như bình thường, hẳn là mọi người đều đã đi ngủ rồi. Nhìn đến người đang ngồi ở trước bàn cơm kia, dường như còn đang chờ nàng xuất hiện, Lãnh Thanh Nghiên tiến vào phòng khách, không có hành lễ liền ngồi xuống vị trí của mình, Thương Diễm Túc cũng không thèm để ý, chỉ chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh như ban đầu. Chậm rãi nói: “Vừa rồi ta bận xử lý một số chuyện, đến tận khi muộn như vậy mới có thể dùng bữa, khẳng định là ái phi đói bụng lắm rồi?” Khi có người ngoài ở bên, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-dao-phi/1408098/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.