Nguồn: - Hàn Thanh Thanh, bây giờ em cảm giác thế nào?
Tiết Uyển Đồng ngồi cạnh Hàn Thanh Thanh, ân cần hỏi thăm, tình hình vừa rồi cô cũng nhìn thấy, trong lòng bỗng có mấy phần ngạc nhiên.
Cậu học trò này xem ra không đơn giản nhỉ!
Hàn Thanh Thanh lấy tay ấn lên huyệt vị trên bụng, bởi vì Tần Dương ở bên cạnh nên cô không tiện vươn tay vào xoa bóp mà chỉ mát xa cách quần áo, nghe Tiết Uyển Đồng hỏi thì ngẩng đầu trả lời nói:
- Dạ, hiện tại em tốt hơn nhiều rồi, không có đau như trước nữa, phương pháp của Tần Dương rất hiệu quả...
Tiết Uyển Đồng nhẹ nhõm thở ra, cười nói:
- Vậy là tốt rồi, đợi thêm một lát nữa thuốc có hiệu quả rồi sẽ hết bị viêm, hẳn là sẽ không đau nữa.
- Không cần khách sáo, chăm sóc học sinh là trách nhiệm của cô mà. Còn Tần Dương thật giỏi nha, không chỉ biết đàn dương cầm mà còn biết cả Trung y.
Hàn Thanh Thanh mím môi, nhìn thoáng qua Tần Dương, ở trong lòng bổ sung một câu: "Không chỉ có như thế, hắn đánh nhau cũng rất giỏi nữa."
Tần Dương tìm cái ghế trống rồi ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị giết thời gian.
Hàn Thanh Thanh nhìn thoáng qua bình truyền dịch, quay đầu nói:
- Tiết lão sư, Tần Dương, truyền dịch chắc còn cần hai đến ba giờ mới xong, nếu không hai người về trước đi, có Vũ Hân ở lại với em là được rồi.
Tần Dương ngẩng đầu, khẽ cười nói:
- Không sao cả, còn sớm mà, dù sao trở về cũng chơi máy tính thôi, tôi chờ mọi người cùng nhau trở về... Tiết lão sư, cô đi về nghỉ ngơi trước đi, nơi này có em thì không có chuyện gì đâu.
Tiết Uyển Đồng thấy Hàn Thanh Thanh chuyển biến tốt đẹp không ít, kiểm tra cũng không có vấn đề gì lớn nên cô ở lại cũng không có việc gì làm, liền đứng lên:
- Được, ở trường học còn có chút việc nên cô về trước đây! Tần Dương, nếu có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho cô.
Trong lúc vô tình, Tần Dương đã lưu lại trong lòng Tiết Uyển Đồng ấn tượng về một người thanh niên thành thục ổn trọng, cho nên cô không tự chủ giao nhiệm vun chăm sóc Hàn Thanh Thanh cho Tần Dương, bởi vì theo bản năng cô cảm thấy giao cho Tần Dương thì rất đáng tin!
Sau khi Tiết Uyển Đồng rời đi, Nhạc Vũ Hân cũng ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra lên diễn đàn trường học.
- A, Tần Dương, có người đã upload video cậu diễn tấu này.
Tần Dương sửng sốt một chút, ngẩng đầu:
- Video? Ở đâu?
- Trên diễn đàn của trường học này, bài đăng này rất nổi đó
Hàn Thanh Thanh quay đầu sang:
- Là video vừa rồi cậu ấy đàn?
- Đúng vậy, để mình cho cậu xem. Mình cũng rất tò mò Tần Dương đàn như thế nào!
Nhạc Vũ Hân ấn mở video, tiếng đàn dương cầm lập tức vang lên.
- A, không phải là từ lúc bắt đầu, hẳn là nghe được một nửa mới lấy điện thoại di động ra quay...
Nhạc Vũ Hân mới nói một câu liền ngậm miệng, đôi mắt nhìn chăm chú màn ảnh, góc quay của video vừa vặn đối diện khung cảnh Tần Dương được ánh sáng chiếu lên hiện rõ mười ngón bay múa cùng thần sắc bình tĩnh khiến cho người ta có cảm giác mờ ảo xuất trần.
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh cũng sáng lên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, tai lắng nghe Tần Dương đàn, trong ánh mắt toát ra mấy phần khâm phục.
Rất nhanh Tần Dương đã đàn xong, trong video, sau khi Tần Dương bình tĩnh đứng lên rồi rời đi thì tiếng vỗ tay mới ào ào vang lên.
- Oa, đàn thật hay, rất có phong cách... Thanh Thanh, cậu cảm thấy Tần Dương đàn như thế nào?
Hàn Thanh Thanh hé miệng mỉm cười nói:
- Khá giỏi, còn giỏi hơn mình nhiều.
Nhạc Vũ Hân sốt ruột hỏi:
- So với Trình Anh Phàm lớp Ba thì sao?
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Hay hơn nhiều, bọn họ không cùng một cấp bậc!
- Oa, giỏi thế!
Nhạc Vũ Hân kinh ngạc quay đầu, mắt sáng lên nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Tần Dương, không nghĩ cậu ngoài việc đánh nhau giỏi còn là một tài tử nha!
Tần Dương sờ mũi, cười cười nói:
- Không trâu bắt chó đi cày thôi!
- Cậu thật khiêm tốn.
Ngón tay Nhạc Vũ Hân lướt xuống bình luận, bỗng nhiên dừng lại, con mắt mở to:
- A, có một bình luận nói là... Giáo sư Trương Minh nói rằng sinh viên này rất có khả năng trở thành một nghệ sĩ piano chuyên nghiệp, là tài năng hiếm có trong đồng lứa, nói muốn thu sinh viên này làm học trò.. Cái này là do một sinh viên ngồi hàng thứ nhất nghe trộm được Giáo sư Trương Minh nói với Phó Hiệu trưởng Phùng Vân Sơn...
Tần Dương hơi có chút ngoài ý muốn, hắn tất nhiên không biết Giáo sư Trương Minh, bất quá đối phương đánh giá cao hắn cao như vậy khiến hắn hơi bất ngờ.
Tuy rằng hắn đi theo sư phụ nên cái gì cũng học, rất nhiều thứ đều biết một chút nhưng tinh thông thì rất ít, đàn dương cầm cũng là như thế. Hắn có thiên phú luyện võ tốt, tuổi còn trẻ cũng đã cảm ngộ đến sự tồn tại của "khí", cũng bởi vì như thế nên tố chất thân thể của hắn đã tăng lên rất lớn, lại tăng thêm các loại đặc huấn ở Long Tổ để cho trí nhớ và khả năng học tập của hắn tốt vô cùng.
Ngón tay của hắn so với người bình thường thì linh hoạt, mạnh mẽ hơn nhiều, hoạt động cũng càng nhanh, càng ổn, cho nên đàn dương cầm càng thêm thuận buồm xuôi gió. Không chỉ “Bản giao hưởng định mệnh” mà mười thủ khúc dương cầm khó nhất thế giới hắn cũng có thể đàn được, chỉ là ý vận kém hơn nhiều so với nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Giáo sư Trương Minh không chỉ nhận ra điều này, đồng thời cũng thấy được tiềm lực của mình cho nên mới đánh giá như vậy.
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh nhìn Tần Dương cũng có chút tỏa sáng. Tần Dương không biết Trương Minh, nhưng Hàn Thanh Thanh đã từng học qua đàn dương cầm nên cũng biết một số chuyên gia lĩnh vực này, Giáo sư Trương Minh được xem như một nhân tài kiệt xuất, có địa vị rất cao trong giới âm nhạc. Không thể tin được ông ấy đánh giá cao Tần Dương như vậy.
Có thể trở thành nghệ sĩ đàn dương cầm chuyên nghiệp?
Từ xưa đến nay, nghệ sĩ dương cầm có rất nhiều, nhưng mà chân chính có thể được khen là chuyên nghiệp lại có bao nhiêu?
Tần Dương nhìn thấy ánh mắt hai người tỏa sáng, bất đắc dĩ cười cười nói:
- Đừng nhìn tôi như vậy, người ta là khách quý, thổi phồng vài câu cho mọi người vui vẻ thôi, đừng coi là thật.
Hàn Thanh Thanh khóe miệng hơi nhếch lên, cái tên này luôn luôn khiêm tốn giấu tài. Người khác nếu có cơ hội biểu diễn cơ chỉ sợ sớm đi lên, còn cậu bởi vì tình huống bất đắc dĩ mới chịu ra tay, cố tình không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền kinh người!
Nhạc Vũ Hân liếc nhìn bình luận, rất nhanh đã đọc xong, ngẩng đầu:
- Tần Dương, tôi cảm giác cậu chẳng mấy chốc sẽ nổi danh...
Tần Dương cười khổ:
- Cái danh này dường như không có tác dụng gì hết!
Nhạc Vũ Hân hé miệng cười cười, tiếp tục xem, bỗng nhiên một bài đăng hiện lên.
"Ai có thể đàn hay võ giỏi như thế?"
Nhạc Vũ Hân ngẩn người, tay click vào, nhanh chóng nhìn nội dung, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Dương thì ánh mắt mang theo vài phần quỷ dị.
Tần Dương bị Nhạc Vũ Hân nhìn mà nổi da gà:
- Nhìn tôi làm gì?
Nhạc Vũ Hân xoay màn hình điện thoại di động đến trước mặt Tần Dương:
- Người dùng sức một người quét ngang câu lạc bộ Tán Thủ là cậu à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]