Cao Chí Định mỉm cười: “Đề nghị của con trai tôi cũng không tệ, Đinh Mộng Nghiên tiếp rượu mới tính là lời xin lỗi chân chính chứ. Bạn cũ, tôi đã nhượng bộ lắm rồi, ông mau chọn một cái đi.” Chọn cái gì? Sao Đinh Khải Sơn có thể để con gái tiếp rượu người khác ngay trước mặt mọi người được? Còn là trước mặt con rể nữa, nếu chuyện này xảy ra, mai mốt ông ấy còn mặt mũi sống tiếp không đây? Có chết ông ấy cũng không thể làm như vậy được. Đằng sau, Giang Sách lặng lẽ đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng bước tới bàn trà đặt kế bên, lấy con dao gọt trái cây trên bàn lên, cầm trong tay, sau đó chầm chậm đi trở về bàn ăn. Nhìn ánh mắt lẫn tư thế của anh, hệt như chuẩn bị giết người vậy. Hai bố con nhà họ Cao bị dọa sợ chết khiếp. Đinh Khải Sơn hét lớn: “Giang Sách, con bình tĩnh một chút, tuyệt đối không được xúc động.” Khi khoảng cách giữa hai bên còn chưa tới hai mét, Giang Sách dừng bước: “Bố, bố cứ yên tâm, con rất tỉnh táo.” Anh dừng lại đôi chút, rồi nói tiếp: “Người xưa có câu nợ bố con trả, tuy tôi không phải con ruột, nhưng con rể thì cũng là con. Món nợ mà bố tôi thiếu các người, hẳn là để đứa con trai này trả mới phải.” Cao Chí Định vắt chéo chân, hỏi: “Trả? Cậu tính trả thế nào?” Giang Sách giơ lên ba ngón tay: “Năm đó bố tôi hại ông bị đâm một dao, đã qua nhiều năm như vậy, tôi cho ông thêm chút lợi nhuận, trả lại ông ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/337121/chuong-741.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.