Có khả năng không? Tuyệt đối không có khả năng! Ông chủ Điền nhìn Giang Sách với ánh mắt khinh bỉ, cho rằng đây đúng là một thằng ngốc, vui tươi hớn hở xác nhận: “Giám đốc Giang, cậu chắc chắn là không phải đang nói giỡn với tôi chứ?” Giang Sách nhìn ông ta: “Ông cảm thấy tôi có rảnh đến mức nói giỡn với ông không?” “Được, vậy tôi đồng ý với điều kiện cậu đưa ra, một trăm triệu mua một trăm viên, tùy ý cậu lựa chọn!” “Cảm ơn.” Lâm Hân Vũ đứng bên cạnh thì hoảng sắp chết tới nơi rồi, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Giang Sách, nhưng Giang Sách đến một cái liếc mắt cũng không có, không thèm để ý tới. Mối làm ăn này không được phép diễn ra. Lâm Hân Vũ lo đến mức phát khóc, một trăm triệu đó, số tiền đó có thể mua được một ngọn núi nhỏ vừa mới khai thác nguyên thạch! Kết quả hiện giờ Giang Sách lại chỉ muốn có một trăm viên trong số đó. Cái trò đùa quái quỷ gì vậy chứ? Như này mà không thâm hụt tiền mới lạ đấy! Lâm Hân Vũ đã bắt đầu suy nghĩ, xem lát nữa khi trở về sẽ phải giải thích thế nào với Kỳ Chấn và Viên Nhai Vĩ, phạm phải một sai lầm lớn như vậy, sợ là sẽ bị sa thải ngay lập tức cũng nên. Mà sa thải khéo còn nhẹ ấy chứ, sợ là còn phải gánh vác cả phẩn tổn thất của công ty nữa? Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, mà càng sợ hãi lại càng run rẩy mãnh liệt hơn. Lúc này, Giang Sách duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/337117/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.