Đinh Mộng Nghiên không biết trả lời như thế nào, thật lòng mà nói, trong lòng cô có ngàn vạn điều không tin, sẽ không ai có thể tin một chuyện nực cười như vậy. Nhưng… Xuất phát từ sự tin tưởng với chồng, Đinh Mộng Nghiên gật đầu nói: "Được rồi, em tin anh!" Đinh Trọng đang quỳ ở đằng kia cười to: "Giang Sách ơi Giang Sách, cậu không khoác lác thì ngứa miệng lắm à. Cậu nghĩ mình là ai? Lấy lại nhà họ Đinh ư, cậu làm cái gì để lấy lại?" Đinh Trọng vẫn chán ghét Giang Sách như mọi khi. Giang Sách không quan tâm, chỉ nói nhỏ vào tai Đinh Mộng Nghiên: "Em đi ra ngoài trước đi, đừng cho ai vào, anh muốn nói vài câu chân thành với ông cụ." "Được rồi." Đinh Mộng Nghiên bước ra ngoài và đóng cửa từ đường lại. Giang Sách bước đến bên cạnh Đinh Trọng, nhìn bài vị của tổ tiên nhà họ Đinh, nhẹ giọng nói: "Ông cụ, để tôi nói thật cho ông biết, gia nghiệp của nhà họ Đinh không lọt vào mắt của tôi đâu, ông đề phòng tôi khắp nơi, quả thật là điều hơi thừa thãi rồi.” "Thật sao? Cậu là cái thá gì mà gai nghiệp nhà họ Đinh lại không lọt vào mắt cậu?" Đinh Trung châm chọc nói: "Vậy thì tại sao cậu còn cầu xin được đến nhà họ Đinh ở rể? Không thích thì sao còn chạy đến ăn chực chứ." Những lời này thật sự hơi quá đáng. Nếu là một người bình thường thì đã sớm nổi bão rồi, nhưng Giang Sách không quan tâm. Anh chỉ vào ba chiếc cờ hiệu treo trên bàn thờ và hỏi: “Ông cụ, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/337095/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.